Kỷ Ôn là nam chính, Hàn Tố Ly là nữ chính. Theo kịch bản thế giới này, hai người họ sẽ vì chênh lệch gia cảnh và tuổi tác, mà dẫn đến hiểu lầm chồng chất.
Tóm lại, đây là một câu chuyện ngược tâm bi thống, đến cuối cùng hiểu lầm sáng tỏ, mới có thể happy ending!
Kết quả, Khuynh Diễm gửi giấy chẩn đoán bệnh nan y, làm Hàn Tố Ly về nước gặp Kỷ Ôn, khiến tuyến thời gian tái ngộ trong kịch bản phát sinh sai lệch.
Như vậy vẫn chưa đủ, cô còn kể thêm tình tiết bi thương tột cùng, tô lên sắc màu yếu ớt nghèo khổ của Kỷ Ôn.
Kỷ Ôn: "..." Hắn lặng thầm rơi nước mắt sao?
Hắn sợ bị chán ghét sao?
Hắn nghèo đến mức không có tiền mua vé máy bay sao?
Cô nói dối có thấy ngượng miệng không?
Trời cao có mắt, cô cẩn thận bị sét đánh chết đó!
Hình nền điện thoại Kỷ Ôn quả thật cài ảnh Hàn Tố Ly, nhưng không phải do hắn tự cài, mà là do Khuynh Diễm kêu Hắc Khuyển thao tác phía sau.
Chứng cứ rành rành, bắt ngay tại trận, giờ Kỷ Ôn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch kịch bản mà Khuynh Diễm bịa ra.
Hàn Tố Ly nước mắt bù lu bù loa ôm lấy hắn, hứa sau này sẽ chăm sóc tốt cho hắn, sẽ đi làm kiếm tiền cho hắn tiêu, để hắn không bệnh yếu nghèo khổ nữa.
Kỷ Ôn: "..." Thật ra hắn còn giàu hơn cô đó.
Sau khi phá nát kịch bản gốc thế giới này, biến nó từ ngược tâm bi thống thành 'nuôi chồng từ bé', Khuynh Diễm tự hào phủi tay bỏ trốn.
—
"Tại sao chúng ta phải dọn đến đây?" Miên Tửu kéo vali đi vào một khu chung cư mới, hạ tay cầm của vali xuống, chuẩn bị xách lên bậc thang: "Em có thể đến nhà tôi ở mà."
Khuynh Diễm từ phía sau tiến đến, đoạt lấy vali, xách lên bậc thang thay hắn.
"Em để tôi làm!" Miên Tửu muốn giành lại, nhưng người kia đã bước nhanh về phía trước.
"Kỷ Ôn biết nhà anh." Khuynh Diễm nói.
Miên Tửu không hiểu: "Hắn biết nhà tôi thì thế nào?"
Khuynh Diễm không giải thích rõ, mà chỉ căn dặn: "Sau này anh giữ khoảng cách với Kỷ Ôn một chút."
Lúc nãy hắn đã bị cô cho ăn thiệt ở chỗ Hàn Tố Ly, rất có khả năng hắn sẽ nhằm vào Miên Tửu để trả đũa cô.
Kỷ Ôn sẽ không làm hại Miên Tửu, nhưng hắn sẽ bịa chuyện gạt người.
Trọng tâm là, cô không thích tiểu ăn vạ thân thiết với thằng nhãi ranh kia!
Miên Tửu im lặng, suốt dọc đường đi đều không lên tiếng nữa.
Vào căn hộ mới, hắn liền đi thẳng vào bếp, nhặt rau nấu bữa tối, từ đầu đến cuối đều không hé răng nói nửa chữ nào.
Khuynh Diễm: "..." Ta cấm hắn giao du với Kỷ Ôn, hắn liền giận dỗi ta?!
Hắc Khuyển lúc này còn ở một bên châm dầu vào lửa: [Kí chủ nhìn xem, nhánh rau trên tay đại nhân vật thật xanh mơn mởn một mảng nha!]
Xanh mơn mởn?!
Ý nói hắn muốn trèo tường sao?
Miên Tửu đang nhặt rau, rau đương nhiên phải có màu xanh.
Nhưng qua cái miệng của con Cẩu Tặc này, màu xanh liền biến thành màu ngứa mắt!
Miên Tửu quả thật có điểm không ổn, thay vì nói hắn giận dỗi, thì nói đúng hơn là hắn ghen tị.
Hắn nói chuyện với cô, nhưng cô một câu hai câu đều nhắc tới Kỷ Ôn, còn những gì mà hắn hỏi, cô đều qua loa không trả lời.
Vị trí của hắn trong lòng cô, còn không bằng một góc của...
"A!" Miên Tửu hít một hơi, cắt cà rốt không cẩn thận cắt lên ngón tay mình.
Không có máu chảy ra, nhưng dao cắt sâu đến mức nhìn thấy tia điện đang nhấp nháy bên trong.
Bàn tay hắn lập tức bị người nắm lấy, giọng nói có chút hung vang lên: "Anh không phân biệt được sự khác nhau giữa rau củ và ngón tay anh sao?"
Một người đang ghen tị so sánh, nếu còn bị đối phương cọc cằn hung dữ, thì sẽ càng làm người đó nghĩ theo hướng tiêu cực hơn.
Cho rằng cô hung với hắn, là cô không thương hắn.
Nhưng Khuynh Diễm vẫn không phát hiện thái độ Miên Tửu không đúng, cô một mạch kéo hắn vào phòng, tìm hộp sơ cứu xử lý vết rách trên tay hắn.
Xong xuôi mọi việc, lúc cô ngẩng đầu lên, liền thấy Miên Tửu đang cúi gầm mặt xuống sàn nhà.
"Anh làm sao vậy? Còn đau sao?"
Miên Tửu lắc đầu, im lặng.
Khuynh Diễm có chút nóng nảy: "Miên Tửu, nếu anh không chịu nói, tôi sẽ không biết anh đang nghĩ gì. Rốt cuộc là anh bị làm sao?"
Cô đã nhẫn nại như vậy, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục im thin thít.
Khuynh Diễm đứng dậy bực bội đi ra cửa, nhưng đi được hai bước lại quay lại, vươn tay đẩy ngã Miên Tửu xuống giường.
Chống tay hai bên người hắn, ánh mắt nhìn sâu vào mắt hắn, âm thanh tràn ngập mất kiên nhẫn: "Nói chuyện!"
Miên Tửu mím chặt môi, dường như đang tích tụ rất nhiều quyết tâm, chậm chạp lên tiếng: "Em có thích tôi không? Nếu em không thích, thì em để tôi đi đi."
Hắn nói dối.
Hắn sẽ không đi.
Nhưng hắn muốn đánh cược một lần, muốn cô nói thích hắn.
Để hắn không phải so sánh ghen tị với người khác, không phải bất an lo lắng khi ở bên cô.
Khuynh Diễm khựng lại, cánh tay chống bên người Miên Tửu cũng dần buông lỏng.
Không thích, thì không được giữ hắn sao?
Cô không thể thích hắn, nhưng cô vẫn muốn giữ hắn, vậy sẽ không được sao?
"Rõ ràng là anh muốn ở bên tôi trước, nhưng giờ anh lại muốn chạy khỏi tôi?" Đáy mắt Khuynh Diễm một mảnh tĩnh lặng, giọng nói cô rất nhẹ, nhẹ đến mức làm đáy lòng Miên Tửu run lên sợ hãi.
Cô đang hỏi hắn, hỏi một cách rất nghiêm túc, không phải để hắn đánh cược, cũng không phải để hắn thử cô.
Chỉ cần hắn nói muốn rời đi, cô sẽ lập tức buông tay hắn.
"Không chạy, tôi không chạy." Miên Tửu theo bản năng gấp gáp ôm lấy Khuynh Diễm, cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.
"Tôi thích em là đủ, chỉ cần tôi thích em là đủ!"
"Ừ." Không chạy là tốt rồi.
Ở một nơi Miên Tửu không nhìn thấy, ngọn lửa trên tay Khuynh Diễm chậm rãi thu lại, không tiếng động biến mất.
Cô không muốn biến hắn thành con rối.
Chỉ cần hắn không chạy, thì hắn sẽ không sao cả.
Khuynh Diễm không phải người tốt, cô có hệ tư tưởng và thế giới quan khá cổ quái.
Ngay từ đầu, cô vốn không muốn chiếm hữu Tịch Dạ, là hắn cố chấp làm mọi cách để cô giữ lấy hắn.
Cô có thể cưng chiều hắn, nghĩ cho hắn, thậm chí học mô phỏng cảm xúc con người vì hắn, nhưng nếu hắn muốn chạy, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.
Miên Tửu không hề hay biết, hắn vừa đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan.
Lúc này, sự im lặng của Khuynh Diễm trong mắt hắn, lại được lý giải thành cô đang muốn từ bỏ hắn...
Thân thể Khuynh Diễm đột ngột bị người bên dưới kéo xuống, cánh môi vụng về chạm lên môi cô, như cẩn thận thăm dò, lại như nặng nề cướp đoạt, hỗn loạn gấp gáp tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người cô.
Khuynh Diễm không phản kháng, nhưng cũng không đáp lại, dáng vẻ có chút mất tập trung.
Miên Tửu thấy vậy thì càng lo lắng, biểu hiện như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không ngừng liếm láp, cẩn thận lấy lòng hỏi: "Tiểu Hỉ, em không thích tôi hôn em sao?" Buổi sáng rõ ràng còn muốn hôn hắn lắm mà...
Khuynh Diễm nâng mắt nhìn Miên Tửu, mỉm cười bày tỏ: "Tôi đang suy nghĩ, thời gian này nên ăn bữa tối, hay là nên... ăn anh?"
Mọi cơ chế giác quan trong một giây đều ngừng hoạt động.
Sau đó... Miên Tửu cảm thấy trái tim mình đang đập bang bang bang, hai bên gò má cũng sắp đỏ thành quả gấc!
Nhưng trên thực tế, tất cả đều là tưởng tượng của hắn, bởi vì thân thể này không có tim, cũng không có khả năng đỏ mặt.
Chỉ là bây giờ hắn đâu nghĩ được nhiều như thế, trong đầu hắn chỉ còn lại hai chữ 'ăn anh', ăn... là ăn theo nghĩa kia sao?
Thiếu nữ phía trên mỉm cười, ánh mắt như nhìn xuyên thấu đến tận linh hồn hắn, làm hắn cảm thấy... mong chờ cô làm một chuyện gì đó với mình.
Khuynh Diễm như nghe được tiếng lòng của Miên Tửu, chậm chạp cúi người xuống, ấn lên môi hắn.
Chủ động hôn và bị động hôn là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là cô còn hôn tốt hơn hắn rất nhiều.
Trong mơ hồ, Miên Tửu như vừa bị người ta đẩy ngã, thân thể lênh đênh giữa vò rượu nồng, chếnh choáng đắm chìm trong men say...