Khuynh Diễm vốn luôn lơ đãng không chú ý, lúc này lại đột nhiên giành công việc ném thẻ.
Miên Tửu không chịu, bởi vì hắn nghĩ cô sẽ nhân cơ hội ném thẻ để xem trộm điều ước của hắn.
Cuối cùng, cả hai thống nhất một phương án, bịt mắt ném thẻ gỗ.
Ánh đèn lồng xanh đỏ đan xen thắp sáng không gian, thân cây cổ thụ đứng vững trong đêm, thẻ gỗ và lụa đỏ viết điều ước khẽ lắc lư trong gió.
Thiếu niên đứng sau lưng thiếu nữ, hai tay cẩn thận che lại mắt cô.
Thiếu nữ cầm thẻ gỗ trên tay, tùy ý giơ cao ném lên nhánh cây trước mặt.
Lách cách!
Thẻ gỗ treo lên thân cây, khẽ đánh ra tiếng động nhỏ.
Miên Tửu hơi nhấp môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Theo phong tục, ném thẻ gỗ càng cao thì nhân duyên sẽ càng bền chặt.
Hắn nghĩ với khả năng của Khuynh Diễm, chắc chắn cô sẽ ném thẻ rất cao. Nhưng không ngờ cô lại ném vô cùng thấp, chỉ cần giơ tay lên liền sẽ lấy xuống được.
Miên Tửu không muốn làm Khuynh Diễm mất hứng, nên giữ im lặng cùng cô rời khỏi đền thờ.
Đi được một đoạn cách đền không xa, Khuynh Diễm đột nhiên dừng lại: "Anh chờ ở đây một chút, tôi đi có việc."
"Em đi đâu? Tôi đi với em." Miên Tửu không muốn buông tay cô.
Khuynh Diễm mỉm cười nhìn hắn: "Tôi đi vệ sinh, anh vô cùng luôn không?"
Miên Tửu: "..."
"Vậy em đi đi, tôi ở đây chờ em."
"Đứng yên ở chỗ này, không được chạy lung tung." Khuynh Diễm dặn dò một câu, rồi nhanh chóng rời đi.
Cô chỉ đi khoảng mười lăm phút liền quay lại, Miên Tửu nhìn hướng đi của cô thì hơi nghi hoặc, phương hướng đó không phải nhà vệ sinh, mà là đền thờ...