Cả đêm Triêu Dã không ngủ, đến tận khi mặt trời ló dạng ở hừng đông, hắn mới chậm chạp leo lên giường.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, bắt đầu thức khuya dậy sớm miệt mài xem kinh thư, thậm chí còn nhiều lần xem đến trễ nải bỏ bữa.
Người không biết nhìn vào, chắc còn tưởng hắn đang muốn tham gia khảo thí, tranh cử Trạng Nguyên Bảng Vàng.
Tiểu cung nữ Đông Mai không nhìn nổi nữa, lén lút chạy đi mật báo cho Lư Tín.
Hoàng quý phi nương nương nghe tin bệ hạ qua đêm ở Bạch Hằng Cung, lại còn bảy ngày không đến thăm nương nương, nên tinh thần nương nương bắt đầu không ổn định rồi!
Cuối cùng Khuynh Diễm phải thu xếp hết công việc, đi qua xem Triêu Dã một cái.
Lúc hắn vừa nhìn thấy cô, thân thể liền hơi khựng lại, ngay sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tiểu cung nữ Đông Mai ở bên này nhìn đến hoảng lên. Nương nương, dù người có giận bệ hạ, thì người cũng không thể không hành lễ thỉnh an!
Đây là trái quy củ! Sẽ bị phạt đó nương nương!
Triêu Dã không quan tâm, ngươi nhìn kệ ngươi, ta vẫn ngồi yên như pho tượng, có giỏi thì các ngươi phạt ta thử xem.
Hoàng đế bệ hạ tuy được cưng chiều đến tính cách ngây thơ dễ lừa, nhưng bên trong xương cốt vẫn cất chứa sự kiêu ngạo của hoàng tộc.
Bằng chứng là mỗi lần bị thương, dù có đau đến hốc mắt đỏ lên, thì hắn cũng tuyệt đối không rơi nước mắt trước mặt Khuynh Diễm.
Cho nên, hắn làm loạn, nghĩa là hắn chỉ giận dỗi vu vơ, rất dễ dỗ.
Ngược lại, hắn càng biểu hiện bình tĩnh, nghĩa là hắn cố chấp lên rồi, sẽ rất khó chiều.
Khuynh Diễm hạ lệnh Đông Mai và các cung nữ khác lui xuống, tự mình đi qua rót một tách trà, tùy ý hỏi: "Tại sao lại bỏ bữa?"
Triêu Dã gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn cô, đồng tử tỏa ra ánh sáng quyết liệt: "Từ hôm nay, trẫm sẽ tự mình quản lý triều chính."
Khuynh Diễm có chút bất ngờ, nghi hoặc hỏi: "Vậy toàn bộ tấu chương đều chuyển qua cho bệ hạ phê duyệt?"
"Đúng vậy."
Khuynh Diễm không do dự gật đầu.
Hắn phê duyệt cô còn mừng muốn chết.
Đỡ cho cô phải thức khuya dậy sớm hành hạ thân thể.
Triêu Dã chậm chạp nhắc lại chuyện cũ: "Còn nữa, ngươi đã hứa, không dùng thân thể trẫm qua đêm với nữ nhân khác!"
"Nữ nhân khác?" Khuynh Diễm không hiểu: "Ta qua đêm với ai? Chỉ ngủ với một mình bệ hạ."
Ánh mắt Triêu Dã bắn ra một tia lạnh lùng. Ngươi còn muốn lừa trẫm!
Chuyện đã lan truyền khắp hậu cung, ngươi tưởng trẫm là đồ ngốc không biết gì sao?
"Các đời hoàng đế đều dùng hậu cung cân bằng triều chính, nhưng trẫm đã nghĩ kỹ, trẫm không đồng ý cách làm này."
"Một người mạnh chân chính, sẽ dùng thực lực của bản thân mình gầy dựng lên tất cả. Nếu không đủ thực lực, vậy thì ngôi vị này, trẫm không xứng ngồi, cứ để kẻ khác lật đổ đi, trẫm không oán tiếc!"
Thời điểm Triêu Dã nói lời này, cả người đều bừng lên một cỗ bá đạo quyết liệt, dù là đang ở trong thân xác nữ tử, nhưng cũng không thể làm lu mờ đi khẩu khí bất cần của nam nhân sâu trong linh hồn hắn.
Khuynh Diễm quả thật có chút... lau mắt mà nhìn.
Đây là tiểu ăn vạ của cô sao? Tự nhiên hôm nay lại soái dữ vậy?!
"... Bệ hạ, người bị thứ gì kích thích à?"
Triêu Dã không trả lời cô, mà chỉ lãnh liệt nói: "Sau này ngươi tốt nhất không được đến tẩm cung của nữ nhân khác. Thân thể đó là của trẫm, ngươi không được quyền tự tiện quyết định mà không thông qua trẫm!"
Nếu lúc nãy chỉ là nghi ngờ, thì hiện tại Khuynh Diễm đã hoàn toàn xác định, tiểu ăn vạ thật sự bị kích thích rồi.
"Bệ hạ đang muốn nói chuyện ta đến Bạch Hằng Cung sao?"
Triêu Dã nghẹn nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng nắm chặt tay, điếc không sợ súng hỏi: "Đêm đó... ngươi và Bạch phi không làm gì vượt quá giới hạn, phải không?"
Dù sao cô cũng là nữ tử, hắn nghĩ cô biết chừng mực.
Nhưng để an tâm thì nên xác nhận lại một chút.
"Vượt quá giới hạn là chuyện gì?" Nụ cười Khuynh Diễm mang theo ý tứ trêu chọc.
Sự bình tĩnh của Triêu Dã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt: "Ngươi biết rõ trẫm muốn hỏi chuyện gì!" Đừng có mà trêu trẫm!
Nghiên mực trên bàn bị người bên kia nóng nảy ném xuống.
"Liễu Khuynh Diễm! Ngươi..." Triêu Dã muốn mắng nhưng lại không biết nên mắng thế nào, trong ngực nghẹn đến thật khó chịu.
"Chỉ làm với một mình bệ hạ, Bạch phi kia không xứng chạm vào ta." Khuynh Diễm mỉm cười bổ sung trọn vẹn câu phía trên.
Hoàng đế bệ hạ tức khắc như quả bóng xì hơi, dáng vẻ ngụy trang mạnh mẽ suốt bảy ngày qua đều bay biến đi hết, chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn cô.
Một giây sau, lại biến thành xù lông tức giận: "Liễu Khuynh Diễm! Ngươi cố tình chọc giận trẫm!"
Tội của ngươi chính là khi quân!
"Ngươi không làm gì với Bạch phi, vậy tại sao tối hôm đó ngươi lại đến Bạch Hằng Cung?" Triêu Dã giống như tiểu kiều thê đang tra xét hành tung của phu quân nhà mình.
"Muốn biết?" Khuynh Diễm nhướng mày, giơ ngón tay chỉ lên môi: "Đến đây, hôn ta."
Là một người có tầm nhìn, phải tranh thủ mọi thời cơ chiếm tiện nghi!
Triêu Dã: "..."
Con người của ngươi còn có liêm sỉ không?
Không muốn nói thì thôi, trẫm đây không quan tâm!
Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh, ngạo kiều tiếp tục đọc kinh thư, ngó lơ yêu cầu vô sỉ của Khuynh Diễm.
Cô cũng không ép buộc hắn, chỉ bình thản đem ra một túi giấy nhỏ trong tay áo, xếp mấy chiếc bánh đặt lên bàn.
Bánh còn bốc hơi nóng, lớp bột mềm mịn trơn láng, vỏ bánh được nắn thành hình con thỏ nhỏ, có chiếc mũi đỏ đáng yêu, lại thêm đôi tai dài.
Khuynh Diễm giơ tay ngắt một miếng vỏ bánh, nhân sữa bên trong lập tức chảy ra, béo béo ngọt ngọt, làm tuyến nước bọt người nhìn không cầm cự được tiết ra...
Đáy lòng hoàng đệ bệ hạ bắt đầu rục rịch.
Tay cầm kinh thư, dáng người đoan chính đọc sách, nhưng cái mũi đã lặng lẽ hít hít, khóe mắt run rẩy ngăn mình không được nhìn qua phía Khuynh Diễm!
Thiên địa chứng giám, lúc phụ hoàng và mẫu phi hắn còn sống, hắn chưa từng nghiêm túc quyết tâm nghiên cứu triều chính như hôm nay.
Hiện tại vì không muốn đi theo con đường hiến thân thể đổi quyền lực, nên liều chết đâm đầu vào kinh thư.
Thế nhưng Liễu Khuynh Diễm! Lại đem thức ăn ra làm lung lay quyết tâm mài mò đèn sách của hắn!
Đáng giận! Thật sự!
Khuynh Diễm ăn xong một chiếc bánh, chậm rãi gói túi giấy lại, nhét vào trong tay áo: "Ta đi đây, bệ hạ học tập vui vẻ nhé."
"Khoan đã!" Triêu Dã lập tức lên tiếng ngăn cản.
"Người còn chuyện gì à?" Khuynh Diễm giả vờ không hiểu.
Bàn tay hoàng đế bệ hạ vò vò quyển sách.
Ngươi đi thì cứ đi, để lại một chiếc bánh cho trẫm không được sao?
Trẫm học tập vất vả quản lý triều chính, san sẻ gánh nặng với ngươi, sao ngươi có thể keo kiệt với trẫm như vậy chứ!
"Nếu không còn việc gì nữa thì ta đi đây." Khuynh Diễm nói xong liền nhanh chân bước ra cửa.
Nhưng bàn tay cô vừa mới chạm tới khung cửa, thì thân thể đã đột ngột bị người nào đó kéo lại, mạnh mẽ đẩy cô dựa lưng vào cửa, cánh tay đè hai bên vai cô, nhón chân đột kích hôn lên môi cô.
Sau đó liền hướng vào trong tay áo cô, kéo ra túi bánh, lui lại đằng sau bốn năm bước, cảnh giác nhìn chằm chằm cô.
"Ngươi không được qua đây! Trẫm hôn rồi, túi bánh này là của trẫm!"
Hoàng đế bệ hạ rất có phẩm giá, ngài không hiến thân thể vì quyền lực, ngài chỉ hiến thân thể vì bánh trái mà thôi.