Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 355: Trẫm Là Nam Nhân (20)



Sau khi các quan viên xem xét ký hiệu trên mũi tên, có một vị tướng quân đứng lên chắp tay nói: "Bẩm bệ hạ, thần nhận ra đây là ấn ký đến từ... Tây Sở Quốc! Cụ thể là, quân đội riêng của Nhị hoàng tử Tây Sở."

Lời này vừa nói, không ít đại thần đều sợ đến hít khí lạnh.

Đại lục hiện tại có ba quốc gia, Tây Sở Quốc, Đông Man Quốc, và Liệp Cổ Quốc.

Trong đó, Liệp Cổ là quốc gia nhỏ nhất, nhiều năm qua đều phải dùng chiến lược dĩ hòa vi quý, nộp vật phẩm cùng lương thực cho Đông Man, cầu mong sự bảo trợ khỏi xâm lược.

Nhưng mấy năm gần đây, Đông Man chính biến giành ngôi, tình hình quốc gia tự thân còn không ổn định, làm sao quản rộng lo cho Liệp Cổ?

Nay Khuynh Diễm vừa xuất cung, liền bị Tây Sở hành thích, sợ là Liệp Cổ sắp... lành ít dữ nhiều!



Trong cuộc thảo luận ở trường săn, Nhàn Vương từ đầu đến cuối đều giữ im lặng.

Nhưng vừa trở về hoàng cung, hắn liền bí mật cầu kiến Khuynh Diễm, nói mình có lời muốn bẩm tấu.

"Chuyện mũi tên kia, thần nghi ngờ không phải là của Nhị hoàng tử Tây Sở."

"Ồ." Khuynh Diễm tỏ ra hứng thú hỏi: "Vậy Ngũ hoàng huynh cho rằng là của ai?"

"Thần không dám khẳng định là của cá nhân cụ thể nào, chỉ là... chuyện này có điểm cổ quái." Nhàn Vương trầm tĩnh phân tích.

Triều đình Tây Sở không kém phần phức tạp, Thái tử ngu si vô năng, còn Nhị hoàng tử tài cao đức độ.

Mấy năm gần đây, hoàng đế Tây Sở nhiều lần muốn phế Thái tử, lập Nhị hoàng tử lên thay.

Có điều từ một tháng trước, Thái tử đột nhiên thay đổi, chăm chỉ mài mò kinh thư. Mặc dù thay đổi không quá lớn, vẫn còn chút biểu hiện nông nổi, nhưng cũng đủ để khiến hoàng đế Tây Sở vừa lòng.

Thái tử nhiều năm đều căm ghét Nhị hoàng tử, tình hình kế tiếp, nếu Thái tử duy trì biểu hiện tốt, tiếp nhận ngôi hoàng đế, thì thứ chờ đón Nhị hoàng tử chắc chắn là đường chết!

Vì vậy, Nhị hoàng tử sẽ nghĩ cách sống sót, biện pháp dễ thấy nhất chính là đánh vào Liệp Cổ Quốc, xây dựng một vùng trời riêng.

"Mọi thứ đều quá hợp lý, hợp lý đến mức... giống như một cái bẫy giăng sẵn, chờ chúng ta nhảy vào!" Nhàn Vương đanh thép vững chắc nói.

"Nếu Nhị hoàng tử Tây Sở khởi binh xâm lược Liệp Cổ, chẳng lẽ vị Thái tử kia lại ngồi yên nhìn hắn đạt được mưu đồ? Chắc chắn sẽ xen ngang phá hỏng, hoặc là thực hiện kế sách ngư ông đắc lợi."

"Nếu thần là Nhị hoàng tử, thần sẽ chọn đến Đông Man mượn binh. Không mượn được binh, thì thà ẩn cư để bảo toàn tính mạng, còn hơn đi nước cờ chết đánh vào Liệp Cổ."

Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nụ cười trên môi sâu thêm mấy phần: "Vậy theo ý của Ngũ hoàng huynh, chân tướng phía sau là thế nào?"

Nhàn Vương ngẩng đầu quan sát sắc mặt Khuynh Diễm, muốn đoán một chút tâm tư của cô.

Nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt kia, khiến hắn hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì.

Nhàn Vương bên ngoài tỏ ra không bận tâm đến triều chính, nhưng thật ra hắn vẫn thăm dò chính sự ở các quốc gia khác.

Không phải vì quyền lực, mà vì để lúc cần thiết có thể bảo vệ Liệp Cổ.

Với hắn mà nói, ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế không quan trọng, quan trọng là dân chúng Liệp Cổ có được đời sống tốt đẹp.

Nay tình hình trước mắt xuất hiện nguy cơ bất ổn, một bước không khéo sẽ dẫn đến giặc ngoại xâm, hắn không thể nhắm mắt làm ngơ.

Mặc kệ hoàng đế có cảm thấy hắn vượt quyền hay không, có một số lời, hắn nhất định phải nói.

"Thần cả gan đưa ra nghi ngờ, khẩn xin bệ hạ thứ tội." Nhàn Vương dừng lại một chút, hạ thấp âm thanh nói: "Thái tử Tây Sở đột ngột thay đổi tính tình, e là có liên quan đến... dịch dung thuật!"

Hay nói cách khác, chính là có sự nhúng tay của Triêu Lộc Cương.

Khuynh Diễm im lặng một lúc, cũng không rõ cô đang nghĩ gì.

Lát sau nhếch môi liền hỏi: "Ngũ hoàng huynh có hứng thú với ngôi vị hoàng đế không?"

Nhàn Vương có chút kinh hãi cúi đầu: "Bệ hạ, vi thần không dám!"

Quả nhiên, hắn chỉ muốn nhắc nhở, nhưng bệ hạ đã nghi ngờ hắn!

Gần vua như gần cọp, cổ nhân nói không sai!

"Làm hoàng đế mặc dù xử lý công vụ hơi bận rộn, nhưng được đứng đầu một nước, rất oai phong đấy! Ngũ hoàng huynh đừng vội quyết định, có thời gian thì về cân nhắc lại đi."

Khuynh - hoàng đế kiêm nhân viên đa cấp - Diễm ra sức dụ dỗ.

Nhàn Vương cúi đầu càng thấp hơn nữa: "Bệ hạ, thần thực sự không có ý nghĩ gì với ngôi vị hoàng đế. Hơn nữa, hai chân thần còn không lành lặn..."

"Không sao." Khuynh Diễm cười tươi như hoa, tiếp tục thuyết phục: "Trẫm sẽ tái thiết lập quy định, người người đều bình đẳng như nhau, không thể vì chân không lành lặn mà bị phân biệt đối xử được."

"Cho nên, hoàng huynh có muốn làm hoàng đế không?"

Nhàn Vương: "..."

Hình như bệ hạ là thật sự muốn hắn làm hoàng đế...

Không thể nào! Chắc chắn bệ hạ đang thử lòng hắn!

Nhàn Vương chống tay lên xe lăn, thân mình ngã xuống quỳ trên nền đất: "Bệ hạ, vi thần một lòng trung thành, chỉ nghĩ đến bách tính, vi thần..."

"Ngũ hoàng huynh quá nóng nảy rồi, trẫm không nói huynh bất trung." Khuynh Diễm hướng ánh mắt ra hiệu Lư Tín đỡ người lên.

Nhưng Nhàn Vương phản kháng quá kịch liệt, luôn miệng muốn chứng minh mình trong sạch.

Cuối cùng Khuynh Diễm không còn cách nào khác, chỉ đành đi đến tận tay gõ một cái sau gáy hắn.

Bây giờ thì an tĩnh lại rồi, đánh ngất luôn là biện pháp hữu hiệu nhất.

Lư Tín: "..." Xem như ông chưa nhìn thấy gì đi.

——

Một tháng sau.

Cung yến linh đình, Tây Sở phái sứ thần đến Liệp Cổ.

Nói dễ nghe là ký hiệp ước hòa bình, nhưng nói trắng trợn ra là uy hiếp, muốn Khuynh Diễm cắt đất cống nạp cho bọn họ.

Trên tiệc rượu ban đêm, sắc mặt mọi người đều là ngoài cười nhưng trong nghiến răng căm phẫn.

Tên sứ thần này đúng là khinh người quá đáng!

"Bệ hạ, kỳ thực Tây Sở không đòi hỏi nhiều, chỉ cần Liệp Cổ dâng lên vài thành trấn ở biên giới, thể hiện chút thành ý hợp tác. Vậy thì về sau Tây Sở sẽ đời đời bảo vệ Liệp Cổ." Lời nói của sứ thần không chút khách khí.

Chỉ là một sứ thần, mà thái độ trịch thượng đến mức muốn đè đầu cả hoàng đế.

Nhưng vậy thì sao?

Ông ta là sứ thần của Tây Sở hùng mạnh, một hoàng đế Liệp Cổ nhỏ nhoi, có thể sánh ngang ông ta sao?

Dù có không hài lòng, thì cũng phải nhún nhường cung kính thôi.

"Đời đời bảo vệ Liệp Cổ?" Khuynh Diễm khẽ nhướng mày cười: "Vậy thì còn phải xem Tây Sở có đời đời trường tồn không đã!"

Sắc mặt sứ thần cứng lại, tức giận hỏi: "Bệ hạ đây là xúc phạm Tây Sở, nói Tây Sở không bằng Liệp Cổ?"

"Ấy, trẫm có nói gì đâu? Lời này là ngươi tự nói đấy chứ." Khuynh Diễm tỏ vẻ mình cực kỳ vô tội.

"Ngài..." Sứ thần Tây Sở cười lạnh: "Nếu ngài đã không muốn hợp tác, vậy thì Tây Sở cũng không còn lý do gì mất thời gian tại đây!"

Dứt lời liền phất tay áo rời đi.

Nhưng ông ta về dịch quán chưa bao lâu, thì đã bị người ta trùm bao tải đánh.

Trọng thương nghiêm trọng đến mức không thể lập tức khởi hành về Tây Sở.

Sứ thần tức đến xám mặt, nhanh chóng gửi thư về quốc gia báo cáo sự ngang ngược của Khuynh Diễm.

Nhưng tất cả những người được ông ta phái đi gửi thư, đều bị đánh đến nằm liệt giữa đường.

Còn bồ câu được ông ta thả đi đưa thư, thực xin lỗi... toàn bộ đều bay vào bụng của Triêu Dã.

Gần đây hắn thích ăn bồ câu quay.

Người đứng sau làm chuyện ném đá giấu tay này, không cần nói cũng biết là ai.

Văn võ bá quan Liệp Cổ: "..." Đừng hỏi bọn họ có cảm giác gì về hành động vô sỉ của bệ hạ, bọn họ đã sớm tê liệt cảm giác từ lâu rồi!