Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 389: Hỗn Giới Nhân Yêu (9)



"Đại sư hãy ở lại nhà chúng tôi dùng cơm trưa, tay nghề làm cơm chay của tôi rất tốt, chắc chắn sẽ không khiến ngài thất vọng." Người phụ nữ chủ động lên tiếng mời.

"Vậy bần đạo xin phép làm phiền thí chủ." Tử Liên tỏ vẻ khách sáo.

"Không phiền, không phiền, được nấu ăn cho đại sư là vinh hạnh của tôi. Hai vị ở đây chờ một chút, để tôi ra ngoài mua nguyên liệu." Người phụ nữ vô cùng nhiệt tình.

Trước khi đi, bà còn dùng dây thừng trói chồng mình lại, nhét vải vào miệng ông ta, để tránh ông ta tỉnh dậy làm phiền đến Tử Liên.

A Tịnh nhìn cảnh tượng bà hung bạo nắm chân gã đàn ông, lôi xềnh xệch vào phòng.

Máu sau gáy gã kéo thành vệt dài trên sàn nhà, chẳng khác gì hiện trường án mạng...

A Tịnh: "..." Sư phụ, con thật sự không thể tiếp tục ở lại căn nhà này!

Chúng ta đi ăn nhà hàng đi!

Thầy trò mình có rất nhiều tiền mà sư phụ!

Cạch.

Ngay khi người phụ nữ vừa đóng cửa ra ngoài, A Tịnh lập tức nói: "Sư phụ, chúng ta đi nhà hàng ăn sẽ tốt hơn. Ở chung cư này... con cứ cảm giác có điểm không đúng!"

Tử Liên dời mắt nhìn tiểu đồ đệ, nhàn nhạt hỏi: "Nơi này có yêu quái, đương nhiên phải có điểm không đúng. Nếu không chúng ta đến đây làm gì?"

A Tịnh: "..." Suýt nữa thì con quên mất, con và sư phụ đến để trừ yêu.

Không phải, chỉ có sư phụ đến để trừ yêu, còn con đi theo phụ trách sợ hãi.

Tử Liên không tiếp tục nói chuyện với đồ đệ nữa, mà giơ tay muốn ôm Khuynh Diễm ra khỏi giỏ dây mây.

Cô lập tức dùng móng vuốt tát bay bàn tay hắn.

Không được chạm vào ta!

Tiểu gian xảo!

Động tác của Tử Liên khẽ chuyển, chụm đầu ngón tay chụp lên bàn chân nhỏ nhắn của tiểu hồ ly, không ngừng nắn nắn xoa xoa.

Khuynh Diễm: "..." Ta cảm thấy mình đang bị hắn ăn đậu hủ...

Nhưng vai diễn yêu râu xanh rõ ràng là của ta!

Báo cáo đạo diễn, ở đây có người cướp kịch bản!

Khuynh Diễm không chấp nhận thua thiệt, dứt khoát nhảy lên nằm trên vai Tử Liên, chân trước sờ sờ mặt hắn.

Ăn đậu hủ ngược lại.

"Dám sờ đuôi là anh chết chắc đấy."

Giọng nói cô vừa vang lên, bàn tay Tử Liên lập tức chuyển hướng khỏi đuôi cô.

Ngón tay di dời đến chân Khuynh Diễm, sờ sờ lớp lông trắng...

Lông lông lông!

Lông thật mềm!

Mùi hồ ly thật là gần, thật là thơm!

Muốn chết muốn chết!

Muốn chết tại đây!

Gương mặt Tử Liên càng ngày càng căng thẳng, đáy mắt lập lòe tia sáng, nhưng nụ cười trên môi lại khô cứng quái dị.

Loại biểu cảm y như bị trúng tà, làm A Tịnh sợ hãi ngồi ra xa.

"Sư phụ, người vẫn ổn chứ?"

"Ổn." Tử Liên không ổn.

Đáy lòng hắn xuất hiện một cảm giác rất táo bạo, muốn đem Khuynh Diễm nhốt lại, để toàn bộ lông trắng mềm mại này đều là của hắn!

"Sờ thích không?" Tiểu hồ ly trước mặt đột nhiên mỉm cười hỏi.

Tử Liên thẳng thắn gật đầu.

Thích!

Thích đến chết đi được!

Khuynh Diễm giơ chân trước ấn ấn lên da mặt mềm mại của hắn, cười nói: "Chờ lúc anh biến thành hồ ly, cả ngày đều có thể tự sờ lông chính mình, sẽ càng thích hơn."

Tử Liên: "..."

Tất cả cảm xúc phấn khích trong một giây đều bay biến.

Lý trí Tử Liên chậm rãi quay về, nhắc nhở hắn rằng tiểu hồ ly này không thể nhốt.

Ít nhất là trước khi tìm được thuốc giải Hóa Hồ Hoàn, hắn không thể bắt nhốt cô.

Tử Liên che giấu khát vọng giam cầm dưới đáy lòng, cố ý nói sang chuyện khác: "Nếu lát nữa có gặp nguy hiểm, em chỉ cần đứng sau lưng tôi, bằng mọi giá tôi đều sẽ bảo vệ em."

Khuynh Diễm thở ra một câu dặn dò, nhưng cũng là cảnh cáo: "Anh ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, thì sẽ không một kẻ nào đủ khả năng gây nguy hiểm cho anh."

Tiểu ăn vạ dù có lợi hại đến đâu, thì cũng đều cần cô bảo vệ.

Chắc chắn hắn sẽ trốn khỏi cô, náo cho bị thương, rồi khiến cô còng lưng chạy tới cứu!

Khuynh Diễm gần như đã nhìn thấy kết quả.

Nhưng Tử Liên hoàn toàn không đem lời căn dặn của cô đặt vào lòng.

Hắn mới là người bảo vệ cô, chứ không phải cô bảo vệ hắn.

A Tịnh yên lặng nhìn lên trần nhà. Một người một hồ ly tranh giành bảo vệ nhau, vậy còn mình thì sao? Ai bảo vệ mình?

Có phải sư phụ đã quên mất mình rồi không?

Người phụ nữ đi không lâu thì quay lại, cặm cụi vào bếp làm thức ăn.

Trong quá trình đó, lão chồng say xỉn bét nhè của bà đã tỉnh dậy làm loạn một lần, bị bà trực tiếp dùng cán dao gõ cho một phát!

Nếu không phải có A Tịnh nhắc nhở, thì bà đã gõ nhầm lưỡi dao lên cổ chồng mình luôn rồi.

A Tịnh: "..." Hắn đã nói cái nhà này rất kinh dị, mà sư phụ cứ không chịu nghe hu hu!

Đến khi người phụ nữ bưng thức ăn đặt lên bàn, Tử Liên liền lấy từ trong tay áo ra một sợi chuỗi hạt, đều đều niệm chú ngữ.

A Tịnh hiểu ý chắp tay, sắc mặt nghiêm túc nói: "Trong lúc sư phụ dùng bữa, cần thực hiện một số nghi thức riêng, không biết thí chủ có thể tránh mặt một lát không?"

Người phụ nữ dường như hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn quay lưng đi vào phòng.

Khoảng mười phút sau thì bà trở lại, nhìn thấy món ăn nào cũng bị vét đến cạn đáy, hai mắt bà lập tức hấp háy vui mừng: "Thức ăn có hợp khẩu vị của đại sư không?"

"Rất ngon. Đa tạ thí chủ đã chiêu đãi." Tử Liên mỉm cười hữu lễ đáp.

Cơ mặt người phụ nữ dần giãn ra, cười đến toàn tâm mãn nguyện, hai tay nhanh chóng thu dọn bát đũa.



Mười tám giờ ba mươi phút.

Thời điểm bầu trời chuyển giao giữa ánh sáng và bóng tối, chạng vạng đỏ sẫm phủ xuống không trung.

Hoàng hôn tuy đẹp, nhưng có truyền thuyết nói rằng, hoàng hôn cũng là thời điểm thức tỉnh của yêu ma.

Khi con người vào nhà khóa chặt cửa, chính là lúc quần ma loạn vũ tràn ra phố kiếm ăn.

Tử Liên dẫn A Tịnh rời khỏi căn hộ của người phụ nữ.

Nơi hắn đi đến không phải khu vực chung cư, mà là công trường dang dở của tòa thị chính.

Bóng tối nặng nề đổ xuống, sau lưng không còn cảm giác bị theo dõi như ban sáng, nhưng cỗ ớn lạnh quái đản vẫn cứ lởn vởn quanh thân.

Vào lúc chân phải Tử Liên vượt qua dải đỏ phân cách của tòa thị chính, thì hắn bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn A Tịnh.

Cái nhìn trầm ngâm của hắn không khỏi khiến tiểu đạo sĩ căng thẳng: "Có chuyện gì sao sư phụ?"

Tử Liên tháo xuống chiếc giỏ dây mây trên vai, đưa qua dặn dò: "Con đi sang thành phố bên cạnh, mang cả tiểu hồ ly đi cùng, sáng mai sư phụ sẽ đến tìm con."

Sắc mặt A Tịnh dần dần nghiêm trọng: "Trước đây chưa bao giờ sư phụ để con rời đi như vậy, yêu quái lần này... rất lợi hại sao?"

"Có lợi hại cũng không qua được ta." Tử Liên xua tay: "Con nhanh lên, lập tức sang thành phố bên cạnh đi."

"Nhưng mà sư phụ..."

Tử Liên ngắt lời: "Còn tiếp tục ở lại làm vướng tay vướng chân ta, ta cho con đi chầu Phật Tổ."

A Tịnh: "..."

Bạc tình bạc nghĩa, uổng công con lo lắng cho người!



Tiếng lộc cộc gõ cửa vang lên.

Người phụ nữ bên trong căn hộ nhanh chóng chạy đến nhìn qua khe hở.

Khi thấy kẻ đứng bên ngoài là A Tịnh, bà không khỏi ngạc nhiên: "Tiểu đạo sĩ, sao cậu quay lại đây? Chẳng phải lúc nãy cậu đã đi cùng Tử Liên đại sư rồi sao?"

A Tịnh mỉm cười: "Sư phụ nói việc này quá đơn giản, ngài ấy tự giải quyết được, nên đã kêu tôi trở về nhà thí chủ chờ đợi."

"Thì ra là vậy, mời tiểu đạo sĩ vào trong." Người phụ nữ mở rộng cửa đón khách.

Nhưng bà đã không phát hiện, thời điểm A Tịnh bước chân qua cửa, đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng cổ quái.

Mà chiếc giỏ dây mây lúc nãy Tử Liên giao cho hắn, cũng hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi...