Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 407: Hỗn Giới Nhân Yêu (18)



Biệt thự xa hoa.

Một con mèo nhỏ đang nằm trên ghế mềm, chăm chỉ liếm liếm chải chuốt lông, dáng vẻ rất thư thả hưởng thụ.

Soạt!

Tiếng động chợt vang lên, thiếu nữ mặc quần áo thể thao màu trắng, cong chân nhảy vào từ bên ngoài cửa sổ.

Mèo nhỏ ngẩng đầu cảnh giác, nhưng ngay sau đó chính là vui vẻ lao vào lòng thiếu nữ: "Oa, chị hồ ly đến thăm em!"

Khuynh Diễm hơi dừng lại, cánh mũi hít hít.

Sau khi xác định Tam Hoa không hề hôi, cô mới đưa tay ôm nó vào lòng.

Cẩn thận một chút, tránh cho lúc trở về tiểu ăn vạ lại càu nhàu cô ám mùi khó ngửi.

"Đã nghe ngóng đến đâu rồi?" Khuynh Diễm vuốt vuốt lông Tam Hoa, nhạt giọng hỏi.

Mèo nhỏ nhanh nhẹn trả lời: "Tử Liên đại sư là người đã giúp đỡ rất nhiều yêu quái. Tuy bên ngoài luôn nói ngài ấy trừ yêu, nhưng sự thật là ngài ấy đã tạo điều kiện để yêu quái sinh tồn tốt hơn ở Nhân Giới."

Khuynh Diễm gật đầu, tỏ ý những thứ này cô đều đã biết.

Tam Hoa tiếp tục nói: "Nhưng có một nhóm yêu quái lại rất căm hận ngài ấy, hầu hết chúng đều là yêu ăn thịt người, nguyên nhân tại sao thì em không rõ."

"Tử Liên đại sư quá bí ẩn, thông tin em nghe ngóng được chỉ có như vậy thôi."

Khuynh Diễm im lặng vài giây, đưa ra mảnh đá đen ngòm bị khí đục quấn quanh, hỏi: "Vậy ngươi biết thứ này là gì không?"

Tam Hoa lập tức gật đầu: "Biết nha! Đá này rất nổi tiếng, nó tên là đá lục sắc."

Khuynh Diễm suy tư nhìn xuống, đáy lòng cảm thấy khó hiểu.

Cục đá đen thùi lùi thế này, sao lại đặt tên nó là sáu màu?!

"Trước đây đá lục sắc là một khối siêu siêu siêu lớn, lớn bằng... bàn chân em luôn này!" Tam Hoa giơ cái chân mèo bé tí của nó lên mô tả.

"Nhưng không biết tại sao đá này lại bị vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, rồi phân tán lưu lạc khắp nơi."

"Truyền thuyết kể rằng, khối đá lục sắc nguyên vẹn có quyền năng rất lớn, ai sở hữu được nó là có thể khuynh đảo thiên địa luôn..." Tam Hoa chợt dừng lại, hai mắt sáng lên: "Em hiểu rồi, chị hồ ly muốn tìm đá lục sắc để lên làm bá chủ thế giới!"

"Chị yên tâm! Em sẽ đi cướp nó về tặng chị!"

Khuynh Diễm ấn ấn đầu mèo nhỏ: "Bớt gây thêm phiền phức, lo làm tốt trách nhiệm của ngươi đi."

Tam Hoa giơ chân dụi dụi mũi. Nó làm rất tốt trách nhiệm mà, đều do đám mèo kia năng lực yếu kém vạ lây nó thôi.

Chuyện là, Khuynh Diễm đã vạch ra đường lối hoạt động cho tổ chức, để Tam Hoa thu nuôi mèo ở khắp nơi, đặc biệt là những con mèo không có yêu lực.

Vì chúng vô hại, nên gần như chẳng ai đề phòng chúng.

Hơn nữa, loài mèo có bí kíp hoàng tộc, chỉ cần ra đường uốn éo vài cái, liền sẽ có thần dân con người tình nguyện ôm chúng về nuôi.

Để mèo đi làm gián điệp nghe lén, chính là chiến lược có một không hai!

Nhưng mà... những con mèo không có yêu lực, thì khả năng sẽ tương đối hạn chế.

Chẳng hạn như, chúng không hoàn toàn nghe hiểu được tiếng người.

Mà dù nghe hiểu được, thì trên đường chạy về tổ chức, trí nhớ chúng cũng rớt đến mấy phần.

Đường lối phát triển này hơi bị rò rỉ... nhưng không sao, Tam Hoa quyết định sẽ mở một lớp bổ túc dạy tiếng người cho cộng đồng mèo, để nâng cao bản lĩnh gián điệp!

Ngày loài mèo đi thống trị thế giới không còn xa!

"Đi tìm hiểu thêm tin tức về đá lục sắc." Khuynh Diễm lên tiếng làm gián đoạn giấc mộng của Tam Hoa.

"Có tin tức thì báo cho ta, không được tự ý hành động."

"Tuân lệnh chị hồ ly!" Tam Hoa giơ chân trước đặt ngang trán, làm thành tư thế chiến sĩ nhận lệnh cấp trên.

Lỗ tai nhỏ trên đầu lúc lắc lúc lắc, biểu hiện vui vẻ vì được tin tưởng: "Em sẽ cho những hoàng thượng mèo đi tìm hiểu ngay!"

Khuynh Diễm: "..."

Mấy con mèo đều có chứng bệnh tự gắn cho mình danh xưng cao quý à?

"A phải rồi!" Tam Hoa chợt nhớ ra nhiệm vụ khác, áy náy nói: "Em vẫn chưa tìm được biện pháp giúp chị hồ ly khôi phục trí nhớ..."

"Tiếp tục tìm hiểu, chắc chắn sẽ có pháp bảo nào đó hữu ích." Khuynh Diễm nghiêm túc dặn dò.

Cô cần sớm hồi phục ký ức, để tìm hung thủ đoạt mất tám mạng của nguyên chủ, hoàn thành nguyện vọng nàng ấy.

"Vâng!" Tam Hoa gật đầu, chợt đổi giọng lôi kéo nói: "Chị hồ ly, tối nay chúng em tổ chức tiệc ngủ, chị ở lại chơi đi!"

"Tiệc ngủ?" Khuynh Diễm nhướng mày.

Đó là cái gì? Ngủ chung tập thể sao?

"Chính là các cô gái tụ họp lại với nhau, ăn thức ăn vặt, và tâm sự các câu chuyện... về tình yêu nha." Tam Hoa ngại ngùng gãi gãi tai mèo.

Khuynh Diễm nghe đến đây liền xua tay. Bá chủ thế giới chỉ làm đại sự, không có hứng thú tâm sự tuổi hồng.

Nhưng một phút sau, cô liền quyết định tham gia tiệc ngủ.

Bởi vì Tam Hoa đã dẫn cô đến một căn phòng, có hơn hai mươi thiếu nữ tai mèo ngồi bên trong, mỗi người một vẻ vô cùng đáng yêu!

Đừng hiểu lầm, Khuynh Diễm không phải loại hôn quân trầm mê nữ sắc đâu.

Trọng tâm nằm ở chỗ, trong phòng còn có rất nhiều sữa chua!

Ngủ lại đây một đêm, uống sữa chua cùng ngắm mỹ nữ là lựa chọn không tồi!



Giấc mộng ngủ lang bên ngoài của Khuynh Diễm không thể thành hiện thực.

Bởi vì khi kim đồng hồ vừa điểm tám giờ tối, Tử Liên liền inh ỏi gọi điện cho cô, hỏi cô sao còn chưa về xem phim truyền hình cùng hắn?

Lúc nghe Khuynh Diễm nói cô không về, Tử Liên liền thở ra một hơi thật dài.

Dừng mấy giây, hắn ưu thương nói: "Sáng nay bần đạo đi gặp Liệp Yêu Hội, không hiểu sao bây giờ cứ thấy đầu đau, bụng đau, cả người đều đau, rất khó chịu."

Khuynh Diễm nhíu mày: "Sao lại đau? Anh để A Tịnh khám thử chưa?"

Chẳng lẽ Liệp Yêu Hội tức giận tiểu ăn vạ, nên đã chơi khăm hạ độc hắn?

Tử Liên trầm mặc một lúc, đáp: "Khám rồi, A Tịnh nói bần đạo trúng độc, cần sờ sờ lông hồ ly mới giải được độc."

Khuynh Diễm: "..."

Liệp Yêu Hội hạ độc cái quái gì, rõ ràng là hắn đang giở trò ăn vạ ta!

Dù biết Tử Liên đang nói dối, thì Khuynh Diễm vẫn vẫy tay tạm biệt Tam Hoa và các tiểu miêu nữ để đi về tìm hắn.

Đương nhiên phải nhét bù vài lốc sữa chua vào không gian tùy thân!

Khuynh Diễm vừa về đến cổng Nhạc Yên Đình, liền nhìn thấy Tử Liên đang đứng trong bóng tối, đầu mày nhíu chặt nhìn cô.

Thái độ gì đây?

Ta từ bỏ giang sơn mỹ miêu và gấm vóc sữa chua chỉ để về bên hắn, hắn lại còn bày sắc mặt với ta?

[Kí chủ, cô có thấy giọng điệu của cô bây giờ rất giống tra nam không?] Đã ham mê tiểu mỹ nữ bên ngoài, về nhà còn cau có với vợ mình, đồ xấu xa!

Á không phải!

Đại nhân vật không phải vợ!

Là chồng!