Khuynh Diễm ăn xong, không quay về phòng ngủ trưa như mọi khi.
Cô một mình ra ngoài, tìm nơi vắng vẻ thanh tĩnh, gọi vệ sĩ... mua thuốc.
"Đại tiểu thư, cô làm sao?" Vệ sĩ Ất lo lắng hỏi.
"Đại tiểu thư, tại sao lại mua thuốc? Cô có sao không?" Vệ sĩ Giáp nhao nhao.
"Đại tiểu thư, cô thấy chỗ nào không thoải mái? Chúng ta lập tức đến bệnh viện." Vệ sĩ Bính đề nghị.
"Đúng đó Đại tiểu thư, chúng ta có tiền." Vệ sĩ Ất hếch mũi tự hào.
"Có rất nhiều tiền luôn đó nha!" Vệ sĩ Giáp gật gù hưởng ứng.
Khuynh Diễm co rút khóe môi: "Không phải tôi bảo các chú mua thuốc tiêu hóa sao?"
Đã biết ta bị khó tiêu, hỏi hỏi cái mẹ gì?
Còn nữa, tiền và rất nhiều tiền đó là của ta, không phải của chúng ta!
"Đúng đúng, thuốc đây Đại tiểu thư." Vệ sĩ vội vàng đưa thuốc.
"Còn có nước nữa này."
"Đại tiểu thư uống chầm chậm thôi."
"Từ từ, cẩn thận nghẹn nha Đại tiểu thư."
"Hôm trước ta xem tin tức, có người bị nghẹn mà chết đấy."
"Thật sao? Đáng sợ như vậy!"
"Thật trăm phần trăm, chết tức tưởi luôn!"
Khuynh Diễm: "..." Đám người này có để ta an tĩnh dưỡng già... khụ, nhầm, an tĩnh dưỡng bệnh không?
"Các chú rảnh rỗi lắm sao? Hay cần tôi cho thêm việc?" Khuynh Diễm miệng cười tươi rói, quan tâm hỏi.
"Không đâu, chúng tôi bận lắm Đại tiểu thư."
"Đúng, vô cùng bận, chúng tôi đi ngay đây."
"Tạm biệt Đại tiểu thư, cô bảo trọng nhé!"
Đại tiểu thư cười thật dọa người, bọn họ phải nhanh chân chạy thôi!
"Khoan đã." Khuynh Diễm gọi đám vệ sĩ lại, nghiêm túc dặn dò: "Chuyện ngày hôm nay không được nói với bất kì ai."
Mất mặt như thế này, tuyệt đối không thể để người thứ hai biết!
Hệ Thống: \[...\] Tính luôn vệ sĩ là đã bốn người biết rồi đấy! Là khả năng đếm của nó có vấn đề, hay là khả năng đếm của kí chủ có vấn đề?
"Này các người, có ai thấy Đại tiểu thư ở đâu không?" Vệ sĩ Ất giả vờ hỏi.
"Đại tiểu thư chắc chắn là đang ở biệt thự nghỉ ngơi." Vệ sĩ Giáp vội vàng trả lời.
"Đúng nha! Hôm nay chúng ta đến đây hóng mát, không hề gặp bất kì ai." Vệ sĩ Bính phụ họa.
"Hóng mát đủ rồi, về thôi về thôi!" Mấy ông chú vệ sĩ nắm tay nhau chạy trốn.
Khuynh Diễm: "..."
–
Buổi tối, Khuynh Diễm đang nằm xem phim thì Tần Ưu bưng một ly sữa nóng đến trước mặt cô.
Khuynh Diễm cũng không có phản ứng gì khác thường, cầm ly sữa lên uống.
Nhưng mà...
Sao tên này vẫn đứng trước mặt ta?
Hôm nay ăn vạ ta suýt chết còn chưa đủ sao?!
Khuynh Diễm ngẩng đầu: "Có việc gì?"
"Tôi có thể làm bài tập ở đây không?" Tần Ưu nhẹ giọng hỏi.
Gần đây hắn đều tự giác về phòng, tuy trong lòng rất không thoải mái, nhưng nghĩ lại trước đây hắn cũng chỉ có một mình, hiện tại cố gắng một chút chắc là sẽ quen.
Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, càng ngày cảm giác bất an cùng sợ hãi bên trong hắn càng lớn.
Trưa nay hắn đã nghĩ Khuynh Diễm sẽ không trở về ăn cơm, hắn đợi cô rất lâu, đợi càng lâu hắn lại càng sợ hãi.
Hắn sợ cô sẽ không trở về nữa, như rất nhiều năm trước, hắn chờ đợi người đến mang hắn ra khỏi tầng hầm, cuối cùng cũng chẳng có một ai...
May là cô đã về ăn cơm với hắn, nhưng sau đó cô lại đi ra ngoài, đến tối muộn mới quay lại.
Mọi ngày cô đều chỉ ở nhà ngủ, đến chiều thì ăn cơm, tối sẽ xem phim. Lịch trình của cô luôn cố định như thế, nhưng hôm nay cô rất kì lạ.
Có phải cô có hẹn với ai khác ở bên ngoài không?
Nhưng hắn không thể hỏi, cô không thích, cô sẽ tức giận.
"Tại sao lại muốn làm bài tập ở đây?" Cho ta một lý do chính đáng. Ta nghi ngờ mi đang tìm cách ăn vạ ta!
"Tôi... tôi sẽ giữ im lặng, không làm ảnh hưởng đến cô." Tần Ưu hơi thấp thỏm, cô sẽ tức giận sao?
"Về phòng đi." Khuynh Diễm dời mắt sang màn hình ti vi.
"Không thể sao?" Tần Ưu níu kéo.
"Về phòng!" Khuynh Diễm cứng rắn.
Tần Ưu ngập ngừng muốn nói thêm, nhưng cuối cùng chỉ có thể lủi thủi đi lên lầu.
Khuynh Diễm nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt mơ hồ như có điều suy nghĩ.
—
Ting ting ting!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Khuynh Diễm liếc nhìn đồng hồ...
Mười hai giờ đêm!!
Đứa điên nào??
"Tiểu Diễm, là anh đây!" Chàng trai mặc áo blouse trắng ngoác miệng cười, vẫy vẫy tay với Khuynh Diễm.
"Có việc gì?"
"Tiểu Diễm đừng lạnh lùng với anh như thế, em không mời anh vào sao?" Bùi Cẩn chỉ chỉ bên trong biệt thự.
Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, phun ra hai chữ: "Không thân."
"Chúng ta là anh em thân thiết từ nhỏ mà Tiểu Diễm!" Bùi Cẩn khoa trương trợn mắt.
"Em..." Bùi Cẩn đảo mắt một vòng, chợt hắn ngồi bẹp xuống đất, quằn quại hét to.
"Tiểu Diễm, em tha thứ cho anh đi, anh với cô ta thực sự không có gì. Em như thế anh rất đau lòng, đau đến giằng xé tâm can, đau đến tim như vỡ nát. Tại sao em không tin anh? Em không cho anh vào, anh liền... anh liền đập đầu chết cho em xem!"