Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 445: Cô giáo phù thủy (9)



Khuynh Diễm không giảng dạy sai kiến thức, mà là do lịch sử bị chôn vùi ngàn năm, làm hầu hết mọi người đều hiểu sai về phù thủy.

Họ cho rằng năng lực lợi hại nhất từ trước đến nay là ma thuật hệ ánh sáng, nhưng thật ra nó chẳng là gì so với ma pháp.

Và các pháp sư thông thường, cũng hoàn toàn không thể sánh bằng phù thủy.

Đặc biệt là... năm vị phù thủy tối thượng!

Năm nhân vật này, mỗi người đều sở hữu một loại ma pháp đỉnh cao, bao gồm: điều khiển thời gian, bẻ cong không gian, hồi sinh người chết, chuyển hóa vật chất, và tốc biến.

Mỗi loại năng lực trên, chỉ thuộc về duy nhất một người, nhằm mục đích tránh cho thế giới hỗn loạn.

Nghĩ mà xem, nếu ai cũng có thể điều khiển thời gian, rồi quay về quá khứ và thay đổi sai lầm nuối tiếc của mình, vậy thì chắc chắn lịch sử sẽ rối như mớ bong bòng.

Vì thế, trên đời này chỉ có duy nhất một phù thủy nắm giữ năng lực điều khiển thời gian.

Đối với bốn ma pháp đỉnh cao còn lại cũng tương tự, chỉ thuộc về duy nhất một người.

Cho nên, năm nhân vật này mới được tôn làm phù thủy tối thượng.

Nhưng sự kiện khủng khiếp đã xảy ra, khiến thời kỳ hoàng kim của ma pháp diệt vong!

Vào ngàn năm trước, một kẻ bí ẩn xuất hiện, hắn cướp đoạt hết năm loại ma pháp đỉnh cao, và khuấy đảo thế giới hỗn loạn.

Hắn chính là… Phù thủy bóng đêm!

Bởi vì tiếng xấu hắn quá vang dội, nên những thế hệ sau mới nhầm lẫn "phù thủy" là danh xưng chỉ thế lực tà ác.

Nhưng phù thủy chân chính vốn không tà ác, mà họ là trụ cột bảo vệ vương quốc.

Nhóm học sinh bên dưới nghe giảng bài đến say mê trầm trồ.

Dù cô giáo hơi hung dữ, nhưng những thứ cô kể thật mới lạ và thú vị nha.

Học lớp Lịch sử hình như cũng không tệ lắm.

Nhưng đây chỉ là nhận định nhất thời, bởi vì ngay sau đó Khuynh Diễm đã đưa cho mỗi học sinh một xấp giấy dày hơn hai mươi trang, ác mộng khủng khiếp mang tên… Bài tập về nhà!

"Tiết sau nhớ nộp đầy đủ cho tôi, đặc biệt là em đó, Charles."

Charles và những bạn học nhỏ: "..." Phù thủy!

Cô giáo mới thật sự là một mụ phù thủy!!





Ban đầu, Mộ Ngôn muốn đến lớp cùng Khuynh Diễm, chỉ vì hắn sợ đồng phục màu đen của người hầu ở nhà.

Nhưng sau khi đến lớp một lần, hắn liền cảm thấy rất thích... rất thích nhìn cô đứng trên bục giảng.

Mọi hành động của cô đều tự tin và thu hút, lời cô giảng dạy đầy mới lạ và hấp dẫn, khiến hắn luôn muốn ngồi bên dưới nhìn về phía cô.

Vì vậy, dù đồng phục người hầu đã đổi từ đen sang hồng, thì Mộ Ngôn vẫn cẩn thận xin phép Khuynh Diễm, cho hắn đến lớp học của cô.

Đương nhiên là Khuynh Diễm không từ chối.

Những học sinh ở trường hay dùng ánh mắt phán xét nhìn màu tóc Mộ Ngôn, nhưng vì thấy hắn luôn đi cùng "bà cô phù thủy", nên chẳng ai dám gây sự với hắn.

Đặc biệt là nhóm của Charles, mỗi ngày đều nồng nhiệt chào đón và cố làm thân với Mộ Ngôn, bởi muốn đi cửa sau xin Khuynh Diễm giảm bớt bài tập về nhà.

Sự yên bình ở trường dần dần khiến Mộ Ngôn cảm thấy nơi này không đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn, và không phải ai cũng xấu xa như Otis.

Hắn nghĩ… mình cũng muốn làm học sinh chính thức, muốn mặc đồng phục đến trường như mọi người.

Mộ Ngôn suy nghĩ suốt một tháng liền, cuối cùng đi tìm Khuynh Diễm, rụt rè nói ra nguyện vọng: "Cô giáo… em muốn... đi học... có được... không nha?"

Sau khi đến lớp, hắn bắt đầu noi theo những học sinh khác, gọi Khuynh Diễm là cô giáo.

"Tạm thời không được." Người kia nhạt giọng từ chối.

Mộ Ngôn hụt hẫng xoắn xoắn ngón tay, chậm chạp gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.

Hắn không cố truy hỏi nguyên nhân, cũng không tìm cách thuyết phục Khuynh Diễm, vì từ nhỏ hắn đã sống cam chịu như vậy.

Phụ mẫu không thương hắn, nên hắn chỉ như ăn nhờ ở đậu trong nhà họ, sẽ không đủ tư cách để vòi vĩnh thứ mình muốn.

"Cậu không thể theo chương trình học, vì cậu vẫn chưa biết chữ." Khuynh Diễm từ chối xong liền chủ động giải thích: "Trước tiên tôi sẽ dạy cậu kỹ năng đọc viết, chờ thành thạo rồi ghi danh đi học sau."

Tiểu ăn vạ không biết đọc viết, sẽ không thể theo kịp những học sinh khác. Trong tiết học của cô, đương nhiên không ai dám bắt nạt hắn.

Nhưng nếu gặp giáo viên khác, thì rất khó đảm bảo.

Tạm thời cứ học ở nhà với cô trước đã.

Mộ Ngôn chậm chạp mấy giây, mới hiểu được những gì Khuynh Diễm vừa nói, ánh mắt hắn dần hiện lên tia sáng vui mừng, nhỏ giọng bày tỏ: "Em muốn... học chữ… lắm nha."

"Vậy cậu định trả công cho tôi thế nào?" Khuynh Diễm chống cằm cười hỏi.

Mộ Ngôn nghe đến chỗ này, sắc mặt liền ngốc ngốc khựng lại. Hắn nghèo quá, không có tiền đưa cô...

"Tôi cho cậu ghi nợ, tạm thời không cần trả, chờ cậu trưởng thành rồi tính luôn một thể." Khuynh Diễm cảm thấy lấy thân gán nợ cũng không tồi.



Mộ Ngôn bối rối hồi lâu, cuối cùng gật đầu chấp nhận. Chờ hắn lớn lên, hắn sẽ đi làm kiếm tiền trả nợ cho cô.

Hắc Khuyển: [...] Mỗi ngày đều nhìn kí chủ lừa gạt trẻ con thế này, nó cảm thấy tam quan mình đang dần xa rời chính đạo.

Còn Khuynh Diễm thì cảm thấy dạy Mộ Ngôn viết chữ là một chuyện rất thú vị.

Vì hắn là người phương Đông, mấy năm nay chỉ lưu lạc trên phố học lỏm kỹ năng nghe nói, nên một chữ bẻ đôi cũng chẳng biết.

Cô dạy hắn học, là bắt đầu từ bước cơ bản nhất, chính là... cầm tay viết chữ!

Đây quả là cơ hội tuyệt vời để sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu của hắn!

Nhưng trước khi sờ sờ, Khuynh Diễm phải gọi Selina đến kiểm tra sức khỏe cho Mộ Ngôn, để tránh dọa hắn ngất xỉu như lần trước.

Xác định thể chất hắn đã tương đối ổn định, cô mới bắt đầu công việc giảng dạy.

Mộ Ngôn rụt rè ngồi bên bàn, Khuynh Diễm từ sau lưng choàng tay lên trước, cầm tay hắn nắn nót từng nét chữ.

Thiếu niên người ta nhỏ tuổi thân thể gầy yếu, mà cô bây giờ lại là cô gái phương Tây ngoại hình cao soái, vì vậy chỉ cần giơ tay liền khiến người ta lọt thỏm trong lòng mình.

Toàn thân Mộ Ngôn cứng đờ, tay chân run rẩy không cầm nổi bút, nét chữ đều do người phía sau uốn nắn ra.

Hắn căng thẳng đến ước gì mình xỉu ngang cho xong, nhưng đáng tiếc là gần đây hắn ăn uống quá đầy đủ, muốn xỉu nhưng lực bất tòng tâm.

Hơi ấm của thiếu nữ bao phủ xuống từ sau lưng hắn, bàn tay cô ấm nóng giữ lấy tay hắn, và giọng nói nhắc nhở chốc chốc lại nhẹ phớt qua vành tai.

Khuôn mặt Mộ Ngôn đã đỏ đến sắp thành tôm luộc nhỏ, âm thanh lí nhí đề nghị: "Cô giáo... em có thể... tự viết." Cô buông em ra đi nha!

"Ồ." Khuynh Diễm cũng không làm khó, lập tức buông tay hắn ra, sau đó vô cùng tự nhiên vịn lên eo hắn: "Cậu tự viết đi."

Mộ Ngôn ngẩn ra năm giây, da mặt trắng nõn lại càng đỏ đến dọa người.

Chỗ… chỗ đó không thể ôm như vậy nha!

Nếu cứ tiếp tục thế này, thì hắn sẽ không thể tập trung học, và cả đời cũng chẳng biết chữ nổi luôn.

Vậy sẽ phụ lòng cô giáo đã dạy dỗ mất…

Mộ Ngôn áy náy và rầu rĩ vô cùng, nhưng hắn đâu biết nội tâm vị cô giáo mà hắn sợ phụ lòng đang hung hăng cười.

Tiểu ăn vạ không học được càng tốt, vậy thì mỗi ngày ta đều có thể đường đường chính chính nắm tay hắn, ôm ôm hắn.

Chờ hắn lớn lên một chút thì... khụ, không được, tiểu ăn vạ còn quá nhỏ, ta phải bình tĩnh lại.

Sắc tức thị không, không tức thị sắc, ta chính là một người tâm vô tạp niệm.