Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 46: Chương 23.1



Khuynh Diễm nhìn Tần Ưu, lại kín đáo liếc xuống bàn tay vẫn đang nằm trong tay hắn.

Tên này cứ trung thành với bộ dạng yếu đuối bất an thế này, làm sao ta rút tay về đây?

Nắm tay lâu lắm rồi đó, đổ mồ hôi, không khó chịu sao?

Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, nhanh gọn dứt khoát rút tay mình khỏi tay Tần Ưu.

Nhân vật chuyên ăn vạ còn chưa kịp phản ứng, đã có một bàn tay nhỏ nhắn chạm vào lưng hắn, nhè nhẹ vuốt ve, lại khe khẽ vỗ về.

Đáy lòng cuồn cuộn sóng của Tần Ưu lập tức an tĩnh xuống, thân thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.

Khuynh Diễm xem hắn như chó xoa xoa một hồi, đợi cảm xúc Tần Ưu bình ổn, cô mới chầm chậm thu tay, nén tiếng thở phào.

Tay của ta!

Ta rất nhớ mi!!

"Câu cá, vẽ tranh, đánh cờ. Chọn một cái!" Khuynh Diễm xòe xòe ngón tay đưa ra lựa chọn.

Tần Ưu ngẩn ngơ nhìn bàn tay nhỏ nhắn trước mặt, một lúc sau hắn mới giật mình, phát hiện cô đang hỏi hắn.

"Tôi muốn làm bài tập, thế... có được không?"

Khuynh Diễm co rút khóe miệng: "..."

Dẫn hắn đến một nơi phong cảnh hữu tình thế này, hắn lại đòi làm bài tập!

Tiểu nha đầu không thể lường trước nước cờ này...

"Chọn câu cá!" Làm bài tập cái đầu nhà mi!

Tần Ưu: "..." Sao tự nhiên lại trở nên hung dữ vậy?

Khuynh Diễm mở cốp xe, lấy ra cái ghế xếp nhỏ, đem đến đặt bên cạnh Tần Ưu: "Ngồi xuống."

"Còn cô thì sao?"

"Cậu biết câu cá cần chuẩn bị thế nào?"

"... Tôi không biết." Tần Ưu bối rối.

Người ở Tần gia chưa bao giờ dẫn hắn ra ngoài chơi...

"Vậy ngồi xuống." Không biết còn gây sự?

"Tôi muốn giúp cô."

"..." Ta nghi ngờ mi là muốn ăn vạ ta!

Khuynh Diễm quay người đi chuẩn bị đồ vật, Tần Ưu ngầm hiểu hành động này của cô là đồng ý, hắn nhanh chóng tiến đến giúp đỡ.

Khuynh Diễm nhìn cốp xe đầy vật dụng linh tinh, lại muốn phát tác tính tình.

Cô nghĩ Tần Ưu sẽ thấy nhàm chán, nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cho hắn đến tận ba lựa chọn.

Ba lựa chọn cơ đấy!

Vẽ tranh thanh nhã hắn không muốn, câu cá an tĩnh hắn không ưa, thậm chí cô bồi chơi cờ hắn cũng không thèm! Lại đi đòi làm bài tập!!!

Thích hợp sao? Thật sự thích hợp sao??

Sao không nói sớm hơn để ta đỡ mắc công, làm hại ta không mang theo bài tập cho mi. Nơi này xa như thế, gọi người đem bài tập đến cũng không kịp.

Thật là bực! Ta mà bực lên có là mi ta cũng đánh!

Mi...

Làm gì?!

Thiếu nữ đứng phía sau xe, hơi nhíu mày, làn da trắng nõn như phát sáng dưới ánh nắng.

Cô khẽ ngước mắt, bàn tay thon dài của thiếu niên đang che trên đỉnh đầu cô, cản đi ánh mặt trời gay gắt chiếu vào mắt cô.

Tần Ưu đứng ngược sáng, tia nắng rực rỡ rọi đến từ phía sau hắn, phác họa nên thân ảnh cao lớn, sợi tóc mờ ảo bay bay.

Bóng dáng mông lung phảng phất chìm dần trong bóng tối, yếu ớt như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào...

Nhìn dáng vẻ hắn như thế, đáy lòng Khuynh Diễm chợt dâng lên một cỗ bực bội không tên.

Cô kéo hai bàn tay Tần Ưu xuống, hắn còn chưa kịp thốt ra lời nào, thì đã bị Khuynh Diễm đẩy đến một vị trí khác.

Ban nãy Tần Ưu ở bên trái cô, đứng ngược sáng khiến thân ảnh hắn chìm trong u tối. Hiện tại hắn đến bên phải cô, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng lên khuôn mặt hắn.

Cuối cùng cũng nhìn rõ biểu cảm ngơ ngác của Tần Ưu, Khuynh Diễm mới cảm thấy tương đối hài lòng.

Không còn bực bội nữa, nhưng mà, có gì đó vẫn chưa đúng...

Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, lấy từ trong cốp xe ra một chiếc mũ rộng vành màu đen. Cô khẽ nhón chân, với tay đội lên tóc Tần Ưu, lại vỗ vỗ đầu hắn hai cái.

Ngoan ngoan!

Đừng quậy nữa, để ta làm việc nha!

Hệ Thống: \[...\] Kí chủ xem đại nhân vật thành cái thứ gì rồi?! Thú nuôi sao?

Khuynh Diễm quay trở lại loay hoay tìm bộ dụng cụ câu cá.

Tần Ưu đứng bên cạnh ngẩn người, bàn tay vẫn đang sờ chiếc mũ trên đầu, ngón tay nhẹ miết vành mũ, khóe môi hơi giương lên. Cô ấy quan tâm hắn! Cô ấy lo lắng hắn! Cô ấy... thích hắn?

Tần Ưu lén lút nhìn Khuynh Diễm, cô gái nhỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời, bàn tay tinh xảo mềm mềm đang sắp xếp mấy vật dụng linh tinh, chính là bàn tay lúc nãy nắm tay hắn, còn có đội mũ cho hắn nữa.

Khóe mắt Tần Ưu liếc đến một vật trong cốp xe, hắn vội vàng đưa tay muốn lấy.

Mà lúc này Khuynh Diễm vừa mang dụng cụ câu cá ra ngoài, quay lưng chuẩn bị đến bờ sông.

"Shh..." Tần Ưu khẽ hút khí lạnh.

Khuynh Diễm nghe tiếng động thì ngoái đầu nhìn, vừa trông thấy cảnh tượng phía sau, cô lập tức trừng lớn mắt.

Chết tiệt!!

Ta quay đi chưa được hai giây, tên này lại làm gì?

Chắc chắn là cố ý ăn vạ ta!!!

Đối diện với nụ cười nhàn nhạt của Khuynh Diễm, Tần Ưu vội vã giấu bàn tay ra sau lưng, ánh mắt tránh né.

Khuynh Diễm muốn mắng, nhưng nhìn vẻ mặt như trẻ con vừa phạm lỗi của hắn, cổ họng cô nghẹn cứng, một hơi lên không được, xuống cũng không xong.

Con mẹ nó!!

Ta tự mắng ta!

Để ta tự mắng ta!!

Khuynh Diễm bước ra phía trước, kéo cửa xe soạch một tiếng.

Tài xế giật mình nhảy lên. Đại tiểu thư... cô muốn làm gì? Đừng có làm bậy nha! Hắn sẽ la lên đó!

Trong ánh mắt sợ hãi của tài xế, Khuynh Diễm lôi từ bên dưới ghế lái phụ ra một hộp thuốc.

Với trình độ ăn vạ chuyên nghiệp của Tần Ưu, cô đã sớm dự phòng đường lui cho mình.

May mà tiểu nha đầu thông minh cơ trí, không thì phiền phức lại càng thêm phiền phức phiền phức.