Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 20: Chương 20:



Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Cái gọi là làm ơn mắc oán chính là dùng cho tình huống hiện tại.
May mà Nguyễn Tiểu Ly cũng chẳng muốn những đệ tử này đền đáp gì cho mình, nên bây giờ nghe được những lời này, nàng cũng không thấy thất vọng hay buồn lòng gì cả.
Nhưng… nàng vẫn tức giận.
Bách Lý Diêm Khể đứng sau Nguyễn Tiểu Ly, những lời nói ở bên trong đương nhiên cũng nghe thấy rất rõ, ánh mắt hắn tức khắc tràn ngập rét lạnh.
Chết tiệt, đám đệ tử này đang nói mấy lời khốn nạn gì vậy?
Lúc này, Bách Lý Diêm Khể rất muốn vọt vào trong, gác kiếm lên cổ những tên đệ tử đó rồi áp giải bọn họ đến trước mặt sư thúc để bọn họ dập đầu tạ lỗi.
Tuy nhiên, hắn lại không dám vọng động, hiện tại hắn càng quan tâm đến cảm xúc của sư thúc hơn.
Bọn tiểu bối này bất kính và vô lễ thế nào, có lẽ trên đường đi sư thúc hoặc nhiều hoặc ít cũng đã cảm nhận được. Nhưng sư thúc chưa bao giờ để bụng, lần nào gặp yêu ma cũng đều bình tĩnh hướng dẫn bọn họ cách tác chiến, đồng thời giúp họ nhanh chóng tiến bộ trong thực chiến.
Một sư thúc tốt như thế, đám đệ tử này quả thực là không tim không phổi!
Vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly vô cảm làm Bách Lý Diêm Khể nhìn không ra cảm xúc của nàng, hắn bèn dò hỏi: “Sư thúc, ta lập tức đi bắt những người đó ra xin lỗi người, sau khi trở về cũng nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ. Một đám lòng lang dạ sói, căn bản không xứng ở lại tiên môn.”
“Không cần.” Biểu cảm trên mặt Nguyễn Tiểu Ly không chút mảy may tức giận, nàng chỉ nói: “Tâm tính như vậy, về sau ắt sẽ hại bọn họ. Ngươi vào xem bọn họ đi, ta mệt rồi. Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở trong thành.”
Nữ tử bạch y quay lưng, bước nhanh ra khỏi y quán.
Nguyễn Tiểu Ly đã đặt khách điếm từ trước. Nàng trở lại phòng mình, sau đó đóng cửa nghỉ ngơi.
Tiểu Ác: “Không phải chứ, cô cứ vậy mà tha cho những đệ tử đó?”
Người ngoài như Tiểu Ác khi nghe được những lời đó còn rất muốn tiến lên cho bọn chúng mấy cái bạt tai, thế mà Nguyễn Tiểu Ly lại có thể nhẫn nhịn được?
Tòa thành này đặc biệt phồn hoa, gian phòng thượng hạng của khách điếm được trang hoàng rất đẹp. Nguyễn Tiểu Ly một thân váy trắng ngồi trước bàn gỗ đỏ nhỏ, tự rót cho mình một ly trà. Qua một hồi, nàng lạnh lùng phun ra một câu.
“Ta đã nghĩ ra phải giết ai rồi.”

Giọng điệu nói chuyện của nàng cực kỳ lạnh nhạt, dường như còn xen lẫn ý cười khiến Tiểu Ác lập tức lạnh run.
Run xong rồi nó mới kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt tiểu chính thái lên cười: “Đây là bộ dáng nhân vật phản diện của cô à? Ta rất coi trọng.”
Có vài người, đến chết cũng không biết bởi vì mình nhất thời miệng tiện mà sinh mệnh bị chấm dứt. Hơn nữa còn phải nhận một cái chết thê thảm… 
Chậc chậc.

Bách Lý Diêm Khể đứng phía sau tấm rèm. Vào lúc này, những lời ác ý của đám đệ tử cứ liên tục truyền vào tai hắn. Lời nói khó nghe đến độ khó mà tưởng tượng nổi.
“Một phế vật như Nguyễn Ly tại sao có thể ở lại tiên tông? Rõ ràng tất cả trưởng lão đều cực kỳ ghét nàng ta.”
“Chẳng phải vì nàng ta được chưởng môn che chở sao. Hừ, tiên tông không thể cứ nuôi một phế vật như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta bị tống cổ đi.”
“Ta thật chờ mong thời khắc nàng ta bị đuổi ra khỏi tiên môn. Nhưng cũng phải công nhận, he he… nàng ta lớn lên xinh đẹp hơn nhóm nữ đệ tử trong môn phái nhiều.”
“…”
Bách Lý Diêm Khể nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong mắt lập lòe sát ý: A, vốn dĩ chỉ định trừng trị những người này một phen, cùng lắm thì đuổi khỏi sơn môn thôi. Hiện tại xem ra… bọn họ không cần phải sống nữa!
Dám tùy tiện khinh nhờn sư thúc, không thể tha thứ!
Ngay lúc Bách Lý Diêm Khể vén rèm đi vào, toàn bộ đệ tử tức khắc ngậm miệng. Trong ánh sáng mờ mờ, hắn bước tới, quét mắt về phía những người đó.
Khúc Sinh đặc biệt chột dạ, khoảnh khắc bị ánh mắt Bách Lý Diêm Khể quét qua, hắn lập tức cúi đầu, mồ hôi trên trán tuôn như mưa.
Tiếng nói của hắn vừa rồi có lớn hay không? Sư huynh sẽ không nghe thấy chứ?
Không đâu, nếu sư huynh nghe được thì sẽ không vào đây với bộ dạng này mà chắc chắn sẽ tức giận quát to với bọn họ.
Khúc Sinh tự an ủi mình.
Những đệ tử khác cũng đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai dám nói tiếp nữa. Ánh mắt Bách Lý Diêm Khể dừng trên người Khúc Sinh, lời nói lỗ mãng lúc nãy là phát ra từ miệng của nam nhân này?
Hắn đi qua: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”
Đột nhiên được hỏi thăm, Khúc Sinh không phản ứng kịp, không khỏi lắp bắp trả lời: “Thưa… thưa sư huynh, đã xử lý ổn thỏa.”

“Thật sao?”
Dứt lời, Bách Lý Diêm Khể dùng chuôi kiếm xốc lên áo choàng trên đùi hắn, miệng vết thương đã được băng bó tốt lộ ra.
Thân thể Khúc Sinh lập tức cứng đờ, sau lưng ớn lạnh.
Đột nhiên, Bách Lý Diêm Khể lấy kiếm gõ mạnh xuống chân của hắn, vết thương đã được xử lý xong tức thì lại đổ máu.
“A…” Khúc Sinh bị đau, rên lên một tiếng, sau đó tức giận nhìn Bách Lý Diêm Khể: “Bách Lý Diêm Khể, ngươi đang làm gì vậy!?”
Tốt xấu gì hắn cũng là đệ tử dòng chính của Tôn trưởng lão, Bách Lý Diêm Khể trực tiếp dùng chuôi kiếm gõ bị thương chân của hắn, rốt cuộc là muốn làm gì? Quả thật khinh người quá đáng!
Khúc Sinh hít vào vài lần mới nhịn xuống được cơn đau trên đùi. Hắn thật sự nghi ngờ nếu Bách Lý Diêm Khể gõ mạnh hơn chút nữa, rất có thể đầu gối của hắn sẽ bị đánh nát.
“Bách Lý Diêm Khể, ngươi đừng quá đáng. Ta dường như chưa từng đắc tội với ngươi, ngươi lại thình lình đả thương chân của ta. Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, đến khi trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo sự thật cho chưởng môn, xin chưởng môn cho ta một cái công đạo.”
Trong tông môn, Bách Lý Diêm Khể luôn luôn là một đệ tử mẫu mực, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt với bất kỳ ai và cũng chưa từng làm điều gì xấu.
“Ta chỉ muốn thử xem chân của ngươi bị thương đến mức độ nào, nào biết đâu ngươi lại yếu ớt như vậy. Sư đệ, nếu ngươi muốn bẩm báo lên chưởng môn thì cứ làm đi.” Bách Lý Diêm Khể không mặn không nhạt nói.
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi. Hắn không lo lắng người này sẽ về tố cáo một chút nào… Trong thi đấu ở Đại hội Tiên Môn, lần nào cũng đều có người chết…
Muốn về cáo trạng, người nọ cũng phải còn mạng mà về mới được.
Người khinh nhờn sư thúc đều không xứng đáng sống trên thế giới này.

Người nào đó đã có tính toán, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị người ta hớt tay trên.

Ban đêm, mọi người đều ở lại khách điếm trong thành.
Đêm khuya yên ắng, tối nay trời không quá đẹp, sương mù mênh mông che khuất cả ánh trăng trên bầu trời. Đâu đó còn có từng đợt tiếng chim kêu quái dị.
Trong một gian phòng được thắp sáng bằng đèn dầu, phía sau bình phong thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước chảy.

Bách Lý Diêm Khể ngồi trong thùng tắm đổ đầy nước nóng hôi hổi, nhắm mắt đả tọa.
“Kiết (*) !”
(*) Kiết: từ tượng thanh, mô tả âm thanh của vịt, ngỗng, chim nhạn…
Bỗng, một đợt tiếng kêu quái dị truyền vào từ cửa sổ.
Bách Lý Diêm Khể lập tức mở mắt, cau lại mày đẹp. Đây là tiếng gì?
Hình như là chim, nhưng loài chim nào lại có tiếng kêu như vậy?
Sau một lát, bên ngoài cũng không còn âm thanh gì nữa. Bách Lý Diêm Khể cấp tốc ra khỏi thùng tắm, tròng vào xiêm y. Trực giác mách bảo hắn phải ra ngoài xem xét một phen.
Trên hành lang của khách điếm là một khoảng không tối đen, vừa yên tĩnh lại vừa khủng bố. Bách Lý Diêm Khể phóng ra một cái hỏa thuật chiếu sáng một vùng nhỏ hẹp xung quanh.
Chợt, sau lưng hắn có tiếng động, như thể có cái gì đó vụt qua. Bách Lý Diêm Khể nhanh chóng xoay người: “Ai!”

Trong bóng đêm xuất hiện một thân ảnh nhỏ xinh, người nọ mặc áo choàng màu đen, hầu như đã hòa thành một thể với bóng tối.
Bách Lý Diêm Khể ngay lập tức cầm kiếm đuổi theo, nhưng thân thủ của người áo đen kia thật sự quá nhanh, sau mấy cái nhún nhảy đã biến mất trong khách điếm.
Kiến trúc của khách điếm khá phức tạp, nơi nơi đều có chỗ rẽ, Bách Lý Diêm Khể đứng trong sân trầm tư.
Người mới vừa rồi rốt cuộc là ai?
Vì sao nửa đêm lại xuất hiện ở chỗ này?
Người đó đến đây làm gì?
Bách Lý Diêm Khể cầm kiếm đi xung quanh, cố gắng tìm xem có chỗ nào bất thường hay không. Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên từ phương hướng thượng phòng.
“A, chết người!!”
Âm thanh đặc biệt quen thuộc, hình như là tiếng của một đệ tử trong đội. Sắc mặt Bách Lý Diêm Khể biến đổi, đã xảy ra chuyện.
Chờ lúc hắn chạy đến nơi phát ra tiếng thét, trong phòng đã tụ tập vài đệ tử.
Bọn họ đều ở cách vách nên tự nhiên sẽ tới nhanh hơn. Cả đám ngay cả quần áo cũng chưa mặc xong, thậm chí còn để chân trần, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Có người sợ tới mức mặt trắng như tờ giấy.
Bởi vì có người chết…
Bách Lý Diêm Khể nói với người đang chắn trước mặt: “Tránh ra.”

Tiền Dư loạng choạng nhanh chân tránh đường, thấy người tới là Bách Lý sư huynh, hắn hơi cảm thấy an toàn: “Sư… sư huynh, Khúc Sinh đã chết.”
Hắn ở cùng phòng với Khúc Sinh. Lúc nãy hắn chỉ muốn đi tiểu đêm mà thôi, nhưng lại không cẩn thận đá vào Khúc Sinh đang nằm trên mặt đất.
Hắn còn càu nhàu Khúc Sinh vô duyên vô cớ nửa đêm bò xuống đất nằm làm gì. Kết quả vừa thắp đèn liền thấy Khúc Sinh đã chết!
Tiền Dư bị dọa sợ không nhẹ.
Khúc Sinh?
Nghe được chết người là Khúc Sinh, phản ứng đầu tiên của Bách Lý Diêm Khể lại là cảm thấy tiếc nuối.
Sao lại chết rồi?
Ai đã động thủ trước hắn?
Thật đáng tiếc…
Hắn còn muốn tự tay trừng phạt người này cơ mà.
Tất cả đèn trong phòng được đốt lên, soi rõ Khúc Sinh nằm chết trên sàn nhà ở giữa căn phòng.
Quần áo màu trắng của hắn đều bị máu nhuộm đỏ, đôi mắt trợn to, trong mắt phủ đầy tơ máu, từ ánh mắt có thể biết được trước khi chết hắn đã thống khổ đến thế nào. Hơn nữa, trên cổ hắn còn có một vết thắt mỏng nhưng rất sâu, suýt nữa đã cắt lìa cổ.
Ánh mắt Bách Lý Diêm Khể khẽ biến, thủ pháp này…
Cách chết của người này và hai đệ tử tháng trước giống nhau như đúc!
Các đệ tử khác tuy sợ hãi nhưng vẫn chăm chú quan sát, có người cũng nhận ra được.
“Lại… lại là bị tra tấn rồi siết cổ chết!”
“Là tên hung thủ kia! Lại là cùng một người… Hắn, hắn đã theo tới đây! Hắn vậy mà đi theo chúng ta tới đây!” Một đệ tử sợ tới mức tay chân luống cuống, cảm xúc có chút mất khống chế.
Những người khác nghe vậy thì vội vàng lùi về sau vài bước.
“Hung thủ khẳng định là trong số chúng ta. Hung thủ là người của tiên tông, hiện tại hắn đang ẩn núp trong nhóm chúng ta.” Một người thông minh hơn hô lên.
Lời vừa nói xong, mọi người lập tức lui tản, sau đó mỗi người đều dùng ánh mắt ngờ vực ngó chừng những người bên cạnh.
Thi thể Khúc Sinh ở đây, khắp phòng đều là mùi máu của hắn, trong bầu không khí như vậy, bọn họ nhìn ai cũng giống như hung thủ.
Bách Lý Diêm Khể không nói chuyện, hắn khom người cẩn thận kiểm tra các miệng vết thương.
Dấu siết trên cổ hướng xuống chứng tỏ kẻ sát nhân thấp hơn Khúc Sinh