Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 158: 158





Vân Yến sau khi trở về không gian hệ thống, hành động đầu tiên chính là đi ngắm Thần Sâm và Như Ý gương.


Thần Sâm bị cô nhìn chằm chằm, trong lòng bỗng cảm thấy kì lạ.


Nhân loại này chưa từng thấy củ nhân sâm nào đẹp như nó sao?
Hố hố, ngại quá...!
"Xấu thật." Sau một hồi ngắm nghía, Vân Yến liền bĩu môi chê bai.


Nhìn có khác gì củ cà rốt đâu chứ?
Thần Sâm: "..." Đồ nhân loại không có mắt thẩm mỹ!
"Có thể đổi nó thành tích phân không 000?" Vân Yến đang cân nhắc đổi cái củ này để có tích phân mua chocolate.


"Có thể, nhưng tốt nhất ký chủ nên chờ nó lớn thêm một chút nữa, giá trị sẽ lớn hơn?" 000 giải thích.


"Nếu nó chỉ có giá trị là có thể đổi linh hồn thành linh hồn lực thì chắc hẳn sẽ không có giá cao nhỉ?" Vân Yến vừa nói vừa xinh đẹp nở nụ cười.


"Đúng vậy, nó quan trọng, cũng rất quý hiếm." 000 gật đầu.


"Đổi được bao nhiêu thanh chocolate?" Vân Yến nghiêm mặt hỏi.


000 đang chuẩn bị tinh thần bị Vân Yến hỏi nhưng câu hỏi khó thì bị Vân Yến làm cho suýt nữa là sặc nước bọt.


"...Chắc khoảng hai trăm thanh chocolate?" 000 cẩn thận trả lời.


"Ít quá, không đổi." Vân Yến bĩu môi, tay chọt chọt vào thân của Thần Sâm.


Thần Sâm lập tức ghét bỏ quất cái rễ phái dưới vào tay cô.


"Xấu xí mà giận dỗi nhiều sẽ mập ra đó." Vân Yến híp mặt, lại dùng ngón tay chọt thêm vài cái.


Thần Sâm: "..." Cái con người đáng ghét này, biến!!!
Như Ý gương biết chắc kiểu gì cô cũng sẽ tìm lí do để châm chọc nó liền chạy đi trốn ở góc khác.



Vân Yến thấy vậy cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn qua một chút.


"Ký chủ mau đi làm nhiệm vụ nha, chăm chỉ tiến tới nhiệm vụ giả trung cấp thôi." Thấy Vân Yến quá tập trung vào Thần Sâm, 000 liền lên tiếng manh manh cổ vũ.


Vân Yến phủi tay ngừng việc chê bai Thần Sâm lại, giọng nói đầy quyết tâm: "Đi thôi, kiếm tiền mua chocolate!"
"Truyền tống ký chủ đến vị diện tiếp theo..."
"10%...50%....100%."
"Thành công."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vân Yến vừa mở mắt ra đã cảm thấy cổ mình dính một chất lỏng tanh nồng, không những thế mà cả người còn hơi ê ẩm, không, là rất ê ẩm, như vừa thi điền kinh 1000 mét xong vậy.


Cô đưa tay lên cổ sờ sờ, mũi nhạy bén liền nhận ra chất lỏng này là gì.


Là máu.


Vân Yến nheo mắt nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng này có chút kì lạ.


Góc nào cũng có camera, ngay cả góc chính diện cũng có.


Nguyên chủ hình như không phát hiện ra.


Coi bộ tình cảnh của nguyên chủ bây giờ có chút không ổn rồi.


"Từ bây giờ sẽ không có cốt truyện, chỉ có kí ức, mong ký chủ sẽ nhanh chóng tiếp thu." Giọng của 000 vẫn như cũ khả ái.


"Mời ký chủ tiếp thu kí ức."
Một tràn kí ức tiến vào đầu cô, ồ ạt như xả lũ.


Nguyên chủ tên là Du Sương, là một cô gái bình thường mồ côi cha mẹ.

Năm nay nguyên chủ mười chín tuổi, cũng là năm diễn ra sự kiện bi thảm nhất cuộc đời cô ấy.


Nguyên chủ ban đầu chỉ định chơi rút thăm trúng thưởng cho vui, bởi trên đường về nhà vô tình thấy mà sinh ra chút hứng thú, sau đó ai ngờ lại trúng được giải đặc biệt là ba vé đi du lịch một tháng trên du tàu nổi tiếng dành cho giới nhà giàu.



Tất nhiên nguyên chủ sẽ đi, cơ hội hiếm có như vậy, không một ai sẽ bỏ qua cả.

Cô ấy đi cùng hai người bạn thân thiết của mình.


Lúc đầu lên du thuyền nguyên chủ rất háo hức, vì trên du thuyền thứ gì cũng có và đều là miễn phí, không hề thu chút tiền nào.


Ở trên con tàu này cứ như đang ở trên thiên đường khiến cho mọi du khách giống như nguyên chủ đều cực kì vui vẻ, ngày nào mở mắt dậy là đi chơi, không phải đối mặt với những vấn đề của cuộc sống bình thường.


Nhưng dần dần sự thật cũng được hé mở, du thuyền này không đơn giản như vẻ ngoài tráng lệ của nó.


Nguyên chủ phát hiện, mỗi đêm tất cả du khách trên thuyền đều trong tình trạng vô thức đi vào sảnh chính, sau đó sẽ gặp một đám người, đám người đó chính là khách thật sự của du thuyền này.


Còn những người như nguyên chủ chỉ là con mồi cho bọn họ.

Bọn họ là huyết tộc.


Nguyên chủ hoảng sợ, cực kì hoảng sợ nhưng lại không thể phản kháng.


Vào một đêm như ngày thường, nguyên chủ và mọi người vẫn như cũ bị hút máu, nhưng lần này có chút đặc biệt.


Một vị nam huyết tộc có chức vị cao để mắt đến nguyên chủ, nam nhân đó dùng mọi cách có được nguyên chủ, dùng lời đường mật dụ dỗ cô ấy vì máu của nguyên chủ không giống người ta.


Máu của cô ấy rất thơm, rất ngọt rất ngon.


Nguyên chủ vì rơi vào lưới tình, ngu ngốc mà đẩy bạn bè mình vào chỗ chết.


Cuối cùng chỉ còn một mình nguyên chủ sống sót trên du thuyền đó nhờ nam huyết tộc kia bảo vệ, hắn đưa nguyên chủ về nhà để nghiên cứu máu.

Và kết cục nguyên chủ bị hút máu đến chết.



Trước khi chết, nguyên chủ chỉ biết một điều, cô ấy là truyền nhân của thợ săn huyết tộc, là người mang khả năng giết chết huyết tộc, cân bằng số lượng con người và huyết tộc trên thế giới.


Vì tất cả mọi huyết tộc đều biết sự tồn tại của nguyên chủ thế nên gây sức ép lên nam huyết tộc để giết cô ấy.


Nguyện vọng của nguyên chủ là bảo vệ được càng nhiều người trên du thuyền càng tốt, đồng thời đưa thợ săn huyết tộc trở lại xã hội này.


Vân Yến vừa tiếp thu xong đã phải xoa xoa cái đầu đau nhức vì mất quá nhiều máu của mình, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.


Chiếc du thuyền này giống như cái trại chăn nuôi, đến một thời gian nhất định sẽ thu hoạch một mẻ, rồi lại để ăn dần.


Bà nó, vậy bổn thợ săn đây chẳng phải là con bò chờ đám huyết tộc kia làm thịt sao?
Con bò nào đẹp như bổn thợ săn!
Hệ thống: "..." Bản tính con người sẽ thay đổi, duy chỉ có cái tính tự luyến của ký chủ là ngàn năm trường tồn.


Vân Yến chống tay lên tường, cố gắng lết đến chỗ camera, nhẹ nhàng bóp nát camera trong tay.


Sau đó lại lết sang bên kia, bóp nát chiếc camera tiếp theo, bóp xong lại bóp thêm vài chiếc camera nữa cho đến khi nào trong phòng không còn chiếc camera nào, Vân Yến mới ngồi bịch xuống đất giữ sức.


Hôm nay là ngày thứ bảy nguyên chủ bị hút máu, cũng là ngày nguyên chủ nhận ra mọi chuyện nhờ cái huyết mạch trâu bò của mình.


Nguyên chủ vừa phát hiện ra mọi chuyện thì hốt hoảng chạy từ sảnh về phòng, thế nên cô mới cảm thấy mệt mỏi như vậy.


Cũng không biết nguyên chủ chạy ra khỏi đó bằng cách nào mà không một ai phát hiện ra cô ấy cả.


Sắc mặt Vân Yến ngày càng tệ, khuôn mặt tái nhợt như bệnh nặng.


"Hệ thống! Thuốc cầm máu." Cô nghiến răng.


"Hai trăm tích phân một viên." 000 ngoi lên.


"Hai viên."
"Đã đổi, trừ bốn trăm tích phân."
Hai viên thuốc tròn trịa hơn quả trứng gà xuất hiện trong tay Vân Yến, cô một hơi cho hết vào miệng nuốt xuống.


Vân Yến hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình thật ngu người.


Có thể bảo Kim Bảo hồi máu cho mình cơ mà?

Mất máu nhiều quá nên ngu cả người rồi...!
Vân Yến ngồi im một chỗ chờ sức lực hồi phục lại một ít.


Một lúc sau Vân Yến âm thầm rút kiếm, hai mắt chứa đầy ác ý, sát khí lẩn quẩn quanh người trông rất đáng sợ, chẳng khác nào ma nữ trong phim kinh dị.


Nhân danh chính nghĩa và công lý, bổn thợ săn không thể cho loài dơi các ngươi hoành hành được!
"Ký chủ, là huyết tộc." 000 tiện miệng nhắc nhở.


"Ta thích gọi là dơi đó, ngươi giỏi thì cắn ta đi." Vân Yến vênh váo với 000.


"..." Ký chủ mất máu nhiều quá nên não úng H2O rồi?
Vân Yến cãi nhau qua lại với 000 xong liền trầm mặc.


Tuy cô đã uống thuốc cầm máu, nhưng trong người lại vô cùng mệt mỏi.


Vân Yến lại không thể tự chữa trị cho bản thân được vì vị diện này cấp bậc quá thấp, nếu dùng thì sẽ ảnh hưởng đến vị diện rất nhiều.


Vân Yến đành lết lên giường, nhắm mắt dưỡng thần một lúc.


Hàng mi dài run run, môi nhỏ tái nhợt, cả người yếu ớt vô lực nằm trên giường, thiếu nữ như con thỏ con sắp bị đưa lên bàn mổ.


Gió biển không biết từ đâu lùa vào phòng, khiến cho người trên giường cảm thấy hơi thoải mái lật người.


Cả phòng không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ từ bên ngoài.


Tóc đen rối tung xõa loạn trên làn da trắng muốt như muốn phát sáng lên, mắt bỗng dưng mở ra.


Đêm hôm vắng vẻ, khuôn mặt thiếu nữ hơi đáng sợ nhìn chăm chăm vào một khoảng không.


Sau đó liền cầm kiếm lên, thiếu nữ lại quan sát xung quanh.


Có cái gì đó đang ở đây.


Không hẳn là quá mạnh, nhưng theo cô, thứ này có thể là boss của vị diện này.


Là cái gì đây?