Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 190: 190





Cả thân hình bé nhỏ của Hương Khê dường như lọt thỏm vào trong vòng tay của Vân Yến, khuôn mặt tinh xảo vì bị dọa sợ mà trở nên tái nhợt, như một đóa hoa thủy tinh được bao bọc trong lồng kính.


"A Sương, tớ...!tớ cả đời này đều sẽ không bỏ rơi cậu đâu!" Hương Khê hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hết dũng khí để nói ra.


"Bỏ rơi? Điều này thật ra cũng không liên quan gì đến việc mà mình đã nói với cậu." Vân Yến bình tĩnh đáp.


Sau đó cả hai liền im lặng, cho đến khi Vân Yến đưa Hương Khê trở về phòng, cô ấy vẫn không chịu rời khỏi vòng tay của cô.


Im lặng cả buổi, đột nhiên Hương Khê vươn tay ôm cổ Vân Yến, cằm đặt lên vai cô, khẽ nói: "Đừng tự mình gánh vác, dẫu sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, đã sống với nhau từ lúc còn là trẻ sơ sinh rồi."
Vân Yến hơi nhướng mày, cũng không nói gì, lòng cô chỉ có ý định chờ xem Hương Khê định làm gì nữa.


"Vì thế, xin cậu, dù cậu có là ai, có là thợ săn hay gì nữa, hãy cho mình theo sau cậu!" Hương Khê.


Ánh mắt sâu sắc của Vân Yến nhìn người đang ôm mình, tay bỗng dưng cảm thấy có chút ngứa ngáy.


Muốn đánh người...!
Nếu mà hôm đó cô đánh cô bạn thân mạnh thêm một chút, thì mọi chuyện đã không còn rắc rối như thế này rồi.


Hôm đó là một hôm mà Hương Khê không giữ được tỉnh táo, thế nên bị điều khiển, cùng với bọn người kia, cả đám cùng nhau đánh úp cô.


Vân Yến tất nhiên là không nương tay đánh trả rồi, chó cắn cô, cô liền cắn lại, ngại gì không đánh trả chứ?
Một lúc sau, khi mà Vân Yến đã xác định cả bọn đều ngất thì mới kéo một tên ra để trò chuyện với người giữ huyết bích thông qua tên đó.


Lúc đã khiêu khích xong, Vân Yến liền đến gần Hương Khê, chuẩn bị kéo cô ấy rời khỏi đấy.



Ai ngờ, ngay từ đầu khi cô nói chuyện cùng người giữ huyết bích, Hương Khê đã sớm tỉnh táo nghe hết mọi chuyện.


Bởi thế Vân Yến đành phải bịa chuyện, nhưng nữ chính mà, sao mà dễ lừa như vậy, một mực tin tưởng rằng Vân Yến mang sứ mệnh cao quý trừ gian diệt ác, bảo vệ thế giới khỏi bọn huyết tộc ác độc.


Vân Yến: "..." Thật là có chút khó tiếp thu.


Vì thế, kể từ vụ đó, Hương Khê đã nhận ra bản thân mình bị điều khiển bởi một thế lực kì bí, nhưng bản thân vẫn kiên cường chống chọi lại.


Và tất nhiên hào quang nữ chính sẽ giúp cho Hương Khê thành công thoát khỏi sự điều khiển đó một vài lần.


Còn những lần còn lại đều do một tay Vân Yến đánh Hương Khê.


Đánh xong Hương Khê liền tỉnh táo, không đánh sẽ không tỉnh táo.


Mọi việc cô làm đều là vì suy nghĩ cho cô bạn thân này
"A Sương, cậu đừng im lặng như vậy! Cậu không muốn mình bên cạnh cậu đến mức phải im lặng như vậy sao? " Hương Khê cắn môi, quật cường nói.


Vân Yến hơi nhấp môi, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới đáp lại: "Chúng ta đi tập gym đi."
Hương Khê: "..." Từ khi nào A Sương lại có chấp niệm với chuyện tập gym rồi?
"Tớ...!Thôi được rồi, chúng ta đi ăn trước." Hương Khê mím môi, sau đó kéo tay Vân Yến đi.


Nhưng Hương Khê chưa đi được hai bước đã bị vấp té.



Vân Yến bình tĩnh nhìn Hương Khê sau đó lại nhìn chiếc chìa khóa trong tay mình.


Bỗng nhiên thấy chiếc còng chân thật đáng yêu biết bao nhiêu.


\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Lại mất kết nối?"
Nam nhân cao cao tại thượng ngồi trên chiếc ghế cao quý được nạm kim cương, đôi mày kiêu ngạo hơi chau lại, ánh mắt đen tối hơn bóng đêm lạnh lùng đến nỗi khiến người ta không rét mà run.


"T đại nhân, huyết bích của ngài từ khi nào lại vô dụng như thế?" Hạ Viễn ngồi ở phía đối diện hơi híp mắt, mở miệng mỉa mai.


"Ta vô dụng?" Tư Mã Ý dừng lại một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng, "Không phải là do ngươi sao? Nếu như ngươi đã biết có một con quái vật như thế trên thuyền, tại sao không tìm nó? Cứ mãi để nó hoành hành, để rồi bây giờ huyết tộc chúng ta đều bị nhốt ở đây."
Nghe Tư Mã Ý tuôn ra một tràn dài mắng mỏ, Hạ Viễn cũng không dám nói gì nữa.


Dẫu sao Tư Mã Ý có thực lực rất cao, chỉ cần vài phút là giết được hắn rồi, không thể lấy trứng chọi đá được.


"Có một kẻ có thể thoát ra khỏi sự điều khiển của ta, còn bọn còn lại, hôm nay lại bị ngắt kết nối." Tư Mã Ý xoa mày, lưng dựa vào ghế, giọng nói trầm trầm hiếm có nghe ra sự mệt mỏi.


Hạ Viễn nghe thế thì trầm ngâm một lúc, nếu mà những kẻ bị điều khiển bị bất tỉnh, hoặc chết thì kết nối với huyết chủ\* sẽ bị ngắt.


Nhưng với trường hợp mà ngày nào cũng bị ngắt kết nối sau đó lại có kết nối trở lại, hắn chắc chắn một trăm phần trăm rằng bọn họ bị Du Sương đánh cho bất tỉnh.


Còn kẻ mà có thể thoát khỏi sự điều khiển của Tư Mã Ý, e rằng cũng có liên quan ít nhiều đến Du Sương.



"T đại nhân, ngài cũng không cần quá lo, chúng ta cũng sắp vào đến bờ rồi, người của tổng bộ chính sẽ chi quân cứu viện, cha tôi cũng sẽ đến." Hạ Viễn ôn hòa đáp.


"Ta có lo lắng à? Tại sao ta phải lo lắng?" Tư Mã Ý kiêu ngạo nói, hai mắt sáng như sao trên trơi hơi nhếch lên.


"Là tôi sai." Hạ Viễn nén cục tức vào cổ họng, sau đó tiếp tục nói: "Sở gia chủ đã sớm tỉnh, chắc là vài hôm nữa sẽ đến gặp ngài."
"Đã tỉnh rồi à? Thế mà không chết, hay thật, cũng đỡ tốn tiền chôn cất." Tư Mã Ý cong khóe môi.


Hạ Viễn không nói gì, chỉ lặng im nở nụ cười.


"Mà, đứa con gái loài người hôm trước của ngươi trông rất ngon miệng, ta muốn có đứa con gái đó." Tư Mã Ý đột nhiên mở lời, con ngươi trong vô thức lại giãn nở ra khi nhắc đến cụm từ đứa con gái loài người.


Hạ Viễn hơi chần chừ, sau đó lại cụp mắt hỏi: "Ý ngài là bình máu số năm? Nếu ngài thích tôi sẽ đưa ngài bình máu số hai, chất lượng máu tốt hơn bình máu số năm rất nhiều, hoặc ngài có thể chọn Mỹ Lạc chẳng hạn."
"Ta không thích đâu Hạ Viễn đại thiếu gia, bây giờ ý của ngươi là không muốn giao bình máu đó cho ta à? Bình máu đó có gì mà lại quan trọng với ngươi như vậy?" Ánh mắt của Tư Mã Ý đột nhiên hơi lóe lên.


Hạ Viễn nắm chặt tay thành hình nắm đấm, mặt vẫn không biểu hiện biểu cảm gì.


"Được, nếu ngài thích thì hiện tại tôi sẽ cho người đưa bình máu số năm đến." Hạ Viễn mỉm cười.


"Vậy một lát nữa có tiện thì đưa bình máu đó đến đây luôn đi, ta muốn cho đứa con gái đó biết, nó đã bị chủ nhân cũ của mình tặng cho một người khác."
Lời nói của Tư Mã Ý nhàn nhạt lại mang theo ý tứ châm chọc đến mức gân xanh của Hạ Viễn hiện rõ ra.


Rõ ràng Tư Mã Ý biết, Trương Phi quan trọng với Hạ Viễn, nhưng vì muốn chọc tức hắn, Tư Mã Ý liền cướp lấy Trương Phi đi.


Hạ Viễn thật sự cảm thấy hành động đưa Trương Phi đi dạ tiệc cùng mình chính là hành động ngu ngốc nhất mà hắn từng làm.


"T đại nhân, Hạ đại thiếu gia." Âm thanh quen thuộc vang lên từ phía cửa phá tan bầu không khí kì lạ.



Tư Mã Ý lơ đãng nhìn về người đứng bên cạnh cửa ra vào, môi kéo lên thành nụ cười nhạt: "Sở gia chủ, ngài đã khỏe lại rồi à? Tốt quá, ta không cần tốn tiền chôn cất ngài."
Sở Tri: "..."
"Khụ, T đại nhân và Hạ đại thiếu gia, xin lỗi đã quấy rầy hai người, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần nói." Sở Tri vuốt vuốt ngực, sau đó ôn tồn nói.


"Ừm, nói đi, ngay bây giờ luôn đi." Tư Mã Ý thoải mái đáp.


Hạ Viễn không nói gì, cũng không muốn mở miệng, chỉ hướng mắt về phía Sở Tri.


"Hạ tam thiếu gia, Hạ Đông đã tỉnh."
"Ồ? Tốt thật đấy, phải không Hạ đại thiếu gia?" Tư Mã Ý đưa mắt nhìn Hạ Viễn, trong lòng cực kì vui vẻ.


"Đúng vậy, thật tốt." Hạ Viễn cười cười, lịch sự đáp lại.


"Chúng ta đi gặp Hạ Đông đi, biết đâu sẽ thu được vài thông tin có ích nào đó liên quan đến Du Sương." Hạ Viễn đột nhiên mở lời.


"Hai ngươi đi đi, hôm nay ta có hẹn với vài mỹ nữ, món tráng miệng và bình máu số năm." Tư Mã Ý nhún vai từ chối, cũng không quên châm chọc Hạ Viễn.


"Được." Hạ Viễn cụp mắt, đáp.


Nói xong, cả Hạ Viễn và Sở Tri liền bước chân rời đi, để Tư Mã Ý ở lại một mình trong căn phòng này.


Tiếng bước chân vang dội ngoài hành lang, nhẹ dần rồi biến mất.


\*Huyết chủ: Người giữ huyết bích, thường là huyết tộc thuần chủng cấp cao lấy máu của mình để điều khiển một nhóm người hoặc huyết tộc.