Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, con tàu ấy vẫn mãi trôi lênh đênh trên mặt biển vắng lặng nhưng lại đầy sóng ngầm này.
Bầu trời quang đãng như thế, tiếng sóng dịu dàng như tiếng ru của biển cả dành cho con người, mây trắng như kẹo bông gòn trôi thành từng tảng.
Để ý một chút, sẽ thấy một thiếu nữ ngồi trên mây, sức sống căng tràn, cô ấy hơi cúi người nhìn xuống phía bên dưới chân mình.
Con tàu to lớn đã sớm bị bao vây toàn bộ bởi hơn hai mươi chiếc thuyền nhỏ, mà nổi bật nhất chính là hình ảnh của một nam nhân mặc quân phục xanh đen, dù chỉ nhìn từ xa thôi cũng có thể thấy được vẻ đẹp đến kinh thiên của hắn.
Thiếu nữ bĩu môi, nghiêng đầu nói: "Gọi viện quân thật kìa, chơi vậy ai chơi lại."
Đám người kia và hai cô bạn của nguyên chủ vẫn bị Vân Yến nhốt trong tàu, tạm thời xem là an toàn.
Nhưng mà nếu bọn họ không an toàn thì cô sẽ đưa hết chocolate cho Kim Bảo!
Bảo vệ bọn họ thật là tốn sức, mà tiền công thì không được bao nhiêu.
Vân Yến hừ lạnh, ngạo kiều mười phần.
"Ký chủ, từ khi nào cô lại có kỹ năng ngồi trên mây vậy?" 000 vuốt mặt, rụt rè ngoan ngoãn hỏi.
Vân Yến suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ trả lời.
"Mười phút trước."
000: "..." Xem như nó chưa nói gì, cảm ơn!
Nhận thấy bọn huyết tộc đã bắt đầu di chuyển vào trong tàu, Vân Yến mới bắt đầu hạ mây xuống, sau đó chầm chậm chui vào tàu tiếp đón những vị khách này và chơi đùa cùng họ một tí để thể hiện sự hiếu khách của mình.
\_\_\_\_\_\_\_
Sảnh chính trong tàu hiện tại toàn bộ đều là huyết tộc.
Huyết tộc mặc quân y xếp thành một hàng ngang ngay ngắn, trước nam nhân kia, người đứng đầu hàng bước lên một bước, nghiêm chỉnh báo cáo.
"Cấp báo Quân Trưởng! Hiện tại du tàu không tồn tại sự sống của bất kì cá thể nào."
"Vậy sao? Tìm kỹ lại đi, con quái vật đó vẫn chưa đi đâu." Người được gọi là Quân Trưởng tùy ý phất tay, giọng nói cà lơ phất phơ, không có phần nào được gọi là nghiêm chỉnh.
Người kia thế mà không bị giọng nói tùy ý của hắn làm cho tức giận, ngược lại càng vui vẻ đáp lệnh, mau chóng cho quân đi tìm khắp tàu.
Nam nhân mặt ngọc da trắng, tóc vàng bồng bềnh, mắt cũng không thèm mở lên, cả người tựa hẳn vào ghế ngồi, cả người tỏa ra một hoocmon nam giới thu hút hấp dẫn.
Lúc này, trong sảnh người vốn đã đi hết, chỉ còn hắn cùng tên trợ lý đứng bên cạnh làm nền ở lại.
Thiếu nữ lơ lửng trên góc nhà, khóe môi hơi cong lên, giọng điệu vô cùng vui thích hỏi.
"Ngươi tên gì vậy? Lên đây để chơi cùng ta hay sao?"
Nam nhân là người phản ứng đầu tiên, mắt đen sâu thẳm mở ra, hắn hơi nghiêng đầu, lãnh ý ngập tràn.
Trợ lý đứng bên cạnh, một lúc lâu cũng không thể thoát khỏi bất ngờ.
Có người bên cạnh Quân Trưởng đại nhân mà ngài ấy lại không biết, điều này chẳng phải đang chứng tỏ rằng cô gái kia rất mạnh hay sao?
Còn chưa kể đến cô gái này lại không phải là huyết tộc nữa, đồng loại sẽ luôn nhận ra nhau dù có ở trong bất kì hoàn cảnh và thời gian nào.
"Tôi à? Cô nghĩ tại sao tôi phải trả lời cô nhỉ?" Nam nhân khẽ cười, kiêu ngạo trả lời.
Nhận thấy cái kẻ có thể là dơi này rất bình tĩnh, Vân Yến cũng không vì thế mà hoảng loạn, ngược lại lại hạ đất, chân trần đáp xuống mặt sảnh êm ái, váy trắng hơi bay, tiên khí mười phần.
"Ừm, Nguyệt Dực, rồi cái tên gì mà Ám Tư gì đó, Hạ Viễn, Hạ Tây, Hạ Đông gì nữa nè, đều bị ta cho xuống biển chơi cùng cá rồi, đủ thuyết phục chưa vậy? Quân Trưởng đại nhân?" Vân Yến đặc biệt nhấn mạnh bốn từ cuối, hai tay vòng ra sau, bộ dạng vô cùng thuần khiết vô tội.
Nam nhân nghe vậy vô cùng hứng thú cởi bỏ áo khoác ngoài ra, áo sơ mi trắng bên trong ôm sát cơ thể hoàn mỹ của nam nhân, khí chất lại vô cùng cao lãnh, khiến cho người ta nhìn vào cũng không thể nào suy nghĩ được những ý nghĩ thô tục.
"Du Hàn, chính là tên của tôi." Du Hàn cười như không cười, ánh mắt chăm chú quan sát từng cử chỉ hành động của Vân Yến.
Bị ánh mắt của Du Hàn nhìn chằm chằm đến mức da gà đều nổi lên, Vân Yến giật mi mắt, nụ cười như nắng ấm liền tắt mất.
"Du Hàn? Không phải là em trai của Du Từ đấy chứ?" Vân Yến bình tĩnh hỏi thăm.
Vừa nhắc đến hai từ "Du Từ" cả người Du Hàn lại càng tỏa ra khí áp lạnh lẽo, con ngươi đen lại càng sâu hơn, không thể nhìn thấy đáy.
Du Hàn sải bước chânđến gần hơn với vị trí của cô, dường như hắn không ngần ngại gì về thân thế của cô.
"Đúng vậy, cập nhật thông tin cũng thật giỏi nha tiểu quái vật."
Vân Yến hơi mỉm cười, mắt nhìn sang cái gia huy bên ngực trái của Du Hàn.
Má nó, cái gia huy trên áo con dơi này chẳng phải của Du gia tộc sao?
Vân Yến mấy hôm nay đã biết khá nhiều chuyện ngày xưa từ miệng của tên tóc vàng hoe kìa, ừm, dài lắm, nên để khi nào cô rảnh cô sẽ nhớ lại sau.
Du Hàn nắm lấy áo khoác, trùm vào cả người Vân Yến, vì đứng gần nhau, nên mùi hương ngọt ngào tươi mát của thiếu nữ liền ập vào sóng mũi hắn, làm cho hắn có chút cảm giác muốn hút cạn máu của đứa cháu này.
"Cháu gái, à không, tiểu quái vật, thời tiết dù mát mẻ, nhưng đừng ăn mặc như vậy, tôi và anh trai trên trời sẽ rất xót cho...!em." Du Hàn mỉm cười, mắt đen hiếm có khi nào lại tràn ngập ý cười như vậy.
Cháu gái?
Em?
Chú cháu kiểu gì thế?
Nhìn vào người ta sẽ kì thị đó biết không?
Cái con người ra người mà dơi cũng không ra dơi này!
Vân Yến thật sự bị sự thần kinh và thiểu năng giai đoạn cuối của Du Hàn làm cho hoảng sợ, trong lòng thầm niệm bình tâm chú để bản thân mình không hoảng sợ đến mức lỡ tay đánh chết hắn.
"Chưa gì đã cháu cháu chú chú, thật sự làm tôi cảm thấy rất khó xử." Vân Yến vừa nói vừa thuận tay ném áo khoác sang một bên, cùi chỏ thuận theo chiều gió hướng thẳng vào bụng Du Hàn.
Du Hàn bị một đấm của cô làm cho bất ngờ, nhanh chóng phản ứng lại, một tay giữ cánh tay cô, tay còn lại định chế trụ cổ cô.
Vân Yến nhanh nhạy né tránh, tay đánh thẳng vào thái dương của Du Hàn.
Cơn đau âm ỉ từ thái dương bắt đầu lan ra khắp cả đầu, khiến cho Du Hàn có chút choáng váng, làm cho cảnh vật trước mắt hắn cũng mờ đi.
"Yo, ngủ ngon nha." Vân Yến cười nhạt, thuận chân đạp thẳng vào người Du Hàn vào tường.
Du Hàn bất tỉnh.
Trợ lý đứng bên cạnh, mắt suýt nữa là rơi khỏi tròng.
"Cô!"
Vân Yến đáp rất nhanh: "Cô cái gì mà cô, gọi tôi là tiểu mỹ nhân."
Trợ lý: "!!!"
Sao lại có một người thần kinh như thế này tồn tại?
Lại còn có sức mạnh khủng bố như vậy, chẳng phải cô ta nghịch thiên luôn rồi sao?
Trợ lý lùi về sau vào bước, khẽ cắn răng nhìn Du Hàn nằm la liệt trên mặt đất.
Xin lỗi ngài! Sau khi thoát được tôi sẽ báo lên cấp trên phái người lên cứu ngài!
Vân Yến đứng im như tượng, dường như cũng không có ý định chơi trò đuổi bắt với trợ lý.
Vân Yến đại khái là không muốn vờn qua vờn lại với kẻ thiểu năng này.
Chờ trợ lý xám hối với lòng xong, Vân Yến đã ăn xong ba thanh chocolate.
Trợ lý mau chóng chạy đi, một cái quay đầu cũng không để lại, bước chân hấp tấp hối hả cứ như là hắn sợ sẽ bị cô ăn thịt mất.
Vân Yến cúi người, dùng một tay lật cả người Du Hàn lại, lấy cái gia huy trên người hắn ra ngắm nghía, đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc nãy thật sự thì cô đang nói dối, cô vốn chẳng hề biết gì về sự tồn tại của Du Hàn.
Nhưng cũng nhờ cái gia huy mà tên Sở Tri giữ, cô mới nhận ra được tên này thuộc Du gia thật.
Du Hàn, Phi Sương, Du Từ, Sở Tri...!
Coi bộ bốn người bọn họ có quan hệ rất mật thiết với nhau.
Ánh mắt lơ đãng hướng ra boong tàu, khóe môi cô lại hơi nâng lên.
Hình ảnh đen đen nhấp nhô vẫn còn cách khá xa, nhưng Vân Yến vẫn nhận ra đó là đất liền.
Quả nhiên...!
\_\_\_\_\_\_\_
Trong lúc không ai để ý, có một chiếc thuyền trong số những chiếc thuyền đậu gần du tàu đã rời đi.
Người điều khiển tàu vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra trên tàu đã bị trợ lý bắt buộc phải điều khiển đi mất.
Trợ lý thở hồng hộc vì mệt, tay chống đỡ lấy ghế để cả người yên lại, ánh mắt hiện ra sát ý đậm đặc khiến cho người điều khiển thuyền đành phải nghẹn câu hỏi vào cổ họng, im lặng lái.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc sau, trợ lý mới lấy lại được bình tĩnh, hắn gằn giọng, "Mau cho thuyền về lại căn cứ chính mau đi! Dùng hết tốc độ!"
"Vâng!"