Cho tới lúc Vân Yến nhận ra thì cả người đã bị trói lại rồi.
Vân Yến: "..."
Ngượng ngùng, là do chocolate quá ngon nên cô cũng không có để ý.
Chắc là sợ Vân Yến sẽ la hét nên bọn người bắt cóc cũng mua cho cô rất nhiều chocolate để bên cạnh, cô ăn hết thỏi nào, ông chú tài xế lúc nãy lại xé thỏi mới đưa cho cô.
"Cảm ơn." Vân Yến lịch sự cười đáp lại.
Ông chú tài xế đại khái là lần đầu tiên thấy người bắt cóc bình tĩnh như thế này, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng không khỏi cảm thán.
Nếu nạn nhân nào cũng như cô thì tội phạm bọn họ đã sớm giàu rồi.
"Nếu nạn nhân nào cũng như tôi thì ba kiếp nhà các người cũng không đầu thai được đâu." Vân Yến phì cười, châm chọc ông chú tài xế nhưng cũng không quên ăn chocolate của mình.
Ông chú tài xế đang bóc vỏ chocolate cho cô, nghe phải những lời ác ý đó không khỏi run rẩy khóe miệng.
Cô gái này cũng thật kiêu ngạo.
Nếu không phải bây giờ cô đang bị trói, ông còn nghĩ cô là bà chủ của ông cơ.
"Nếu ông muốn tôi là chủ ông, ông phải sửa lại cái tính nói nhiều của mình trước." Vân Yến tùy ý đáp lại.
Ông chú tài xế thở dài tiếp tục xé vỏ kẹo chocolate, sau một hồi suy nghĩ, ông mới cảm thấy có gì đó hình như không đúng.
Nhưng là suy nghĩ một hồi cũng không nhận ra chỗ nào quái lạ.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng khiến chú tài xế nhìn nhìn cô một chút, lại bất an thuần thục xé vỏ chocolate.
"Ông chú, có thể nhanh tay hơn một chút không?" Vân Yến bĩu môi.
Chú tài xế bị hối thúc liền nhanh tay hơn một chút, ông sợ cô gái kì lạ này nổi giận sẽ làm gì đó quái lạ nha.
"Chú cảm thấy tôi kì lạ hả?" Vân Yến một tay chống cằm, híp híp mắt.
Ông chú tài xế tuy gật gật đầu nhưng sau đó cũng tiếp tục trấn định mà xé vỏ kẹo chocolate.
Vài phút sau lại mờ mịt nhìn sang Vân Yến.
"Cô...!đọc suy nghĩ tôi sao?"
Vân Yến lắc đầu.
"Vậy mà tôi cứ nghĩ nhiều, haha..."
Ông chú tài xế tự an ủi mình, sau đó trong tích tắc liền chạy thẳng ra ngoài, miệng hét toáng lên "Du ca, con tin mở trói được rồi! Tay còn cầm dao!"
Vân Yến bất động một lúc, sau đó bình tĩnh cất dao vào, tiếp tục nghiêm chỉnh ngồi ăn chocolate.
Thật ra bị bắt cóc cũng không tệ, tiếp đãi rất chu đáo mà.
Một lúc sau, người được gọi là Du ca và chú tài xế cùng vài người chạy vào, thấy cô vẫn chưa chạy trốn, Du ca thở phào nhẹ nhõm.
"Mau trói cô ta lại, cũng không ngờ đại tiểu thư nhà họ Liên lại ngu nghếch đến nỗi vì mấy thanh chocolate mà ở lại không chạy!" Du ca cười ha hả, "Vậy là khách hàng cho chúng ta biết rất đúng điểm yếu của cô ta."
Bọn họ cũng không chần chừ, nhanh chóng trói cô lại.
Vân Yến liếc nhìn Du ca, không vui mà mắng hắn một câu.
"Ngu nghếch là cái quần mẹ gì? Rốt cuộc là ai dạy môn văn học cho anh vậy?"
"Tôi chưa từng học văn, cô có ý kiến gì, ngu nghếch là ngu nghếch! Là ngôn ngữ...!thơ mộng đó!" Du ca đại khái là không biết cãi cô thế nào, đành nói bừa bãi.
"Vậy à." Vân Yến không mặn không nhạt đáp.
Du ca đã chuẩn bị tinh thần cãi nhau tiếp với Vân Yến nhưng thái độ của cô lại không như hắn nghĩ, Du ca đành nuốt cục tức lại, thở phì phò đi gọi khách hàng.
Hình như bọn họ cũng nhận ra Vân Yến không có yếu đuối như đã nghĩ nên cho cả đám người đi quanh đi quẩn canh chừng cô.
Cũng không quên cho người bóc chocolate cho cô, đại khái là do đám người này còn có tâm nên Vân Yến cũng không làm gì quá phận.
Hai tiếng trôi qua, sau khi ăn quá nhiều chocolate, Vân Yến lại bắt đầu cảm thấy đau bụng.
Cô nghi ngờ trong chocolate có thuốc xổ!
Vân Yến nghẹn ngào ôm bụng, cắn răng nhìn đống vỏ chocolate dưới chân mình.
Má!
"Tôi muốn đi..."
Vân Yến đột nhiên lên tiếng phá hỏng bầu không khí yên tĩnh làm cho bọn bắt cóc hơi giật mình.
"Cô muốn đi đâu cũng không được đâu, phải chờ khách hàng tới đã." Một trong số đó rất nghiêm túc nói với cô, đại khái là muốn cô ngoan ngoãn như lúc nãy nên giọng điệu rất dịu nhẹ.
"Không thì xây cái nhà..." Vân Yến nói rất hùng hổ dọa người nhưng đến cuối câu thì lại như thì thầm.
Bọn bắt cóc: "..." Cô nghĩ bọn họ có thính lực siêu phàm hay gì? Bọn họ chỉ là tội phạm bình thường thôi mà.
À không, nghe nói bọn họ được giới giang hồ đồn đãi là tổ chức bắt cóc văn minh nhất cả nước, bắt cóc xong thì đối xử rất tốt với nạn nhân nên có thể nói bọn họ là tổ chức bắt cóc có văn hóa nha!
Vân Yến phập phồng, mặt mày ngày càng trắng bệch, may mắn là đầu óc vẫn còn tỉnh táo nên cô mới không phát hỏa với bọn tội phạm văn minh này.
Vân Yến bình tĩnh rút điện thoại ra, nhanh tay bấm 113.
Tiếng tút tút qua đi, người trong điện thoại lên tiếng.
"Bạn cần trợ giúp..."
Để tránh mất thời gian, Vân Yến liền đi thẳng vào vấn đề.
"Cảnh sát đúng không? Tôi bị bắt cóc mau đến cứu tôi đi, tôi không...! à không tôi sợ lắm, bọn họ rất đáng sợ." Vân Yến bình tĩnh nói, cố ý hạ giọng sao cho nức nở nhất có thể.
Cảnh sát nghe vậy trong lòng liền cảm thấy kì quái, nhưng cũng nhanh chóng hỏi Vân Yến một số chi tiết mà cô biết về nơi bắt cóc.
"Thỉnh cô bình tĩnh một chút, cô biết bản thân bị bắt cóc tới đâu sao? Ví dụ như là ở gần đó có thứ gì để nhận diện chẳng hạn..."
"Vùng ngoại ô phía Nam thành phố XXX, nhà máy sản xuất đồ chơi bị bỏ hoang chắc là khoảng chừng...!một năm, bên ngoài có một cây cổ thụ cùng một ngôi làng nhỏ." Vân Yến nghĩ nghĩ một chút, sau đó nói những gì mình biết được.
Cảnh sát: "..." Cô gái này là nạn nhân thật sao?
Tại sao qua tai hắn cô lại không có chút gì là sợ hãi?
"Khụ...!cô nắm bắt tình hình rất tốt, vậy có ai đang ở bên cô sao? Cẩn thận một chút, cứ giả vờ bản thân hoảng loạn...!không cần bình tĩnh như vậy, họ sẽ nghi ngờ."
"Được." Vân Yến nhẹ giọng trả lời.
"Trước tiên cô thở ra rồi hít vào để lấy lại bình tĩnh trước, chúng tôi đã cử người đến cứu cô, cô nỗ lực giữ máy nhé." Vị cảnh sát là người làm lâu năm nên những trường hợp bắt cóc đều đã gặp qua khá nhiều nên rất có kinh nghiệm mà trấn an cô.
Vân Yến rũ mi, ngoan ngoãn đáp, "Tôi không thở được, tôi vừa đau vừa...!sợ."
Cảnh sát nghe vậy liền nổi da gà, cô gái này thật sự có điểm...!kì lạ.
"Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi, cô có cảm thấy choáng váng khó thở sao?"
"Tôi tên Liên Tích, hai mươi hai tuổi, bây giờ tôi rất đau...!đầu." Vân Yến ôm bụng, nhấn mạnh từ cuối.
"Vậy cô..."
Cảnh sát chưa kịp nói xong đã bị cô ngắt máy: "..."
Trong lúc Vân Yến đang gọi cảnh sát, bọn bắt cóc trừng mắt nhìn cô, muốn lại gần để lấy điện thoại đi nhưng tình thế quá gay gắt nên không lại gần được làm cho họ thập phần sợ hãi cùng bực bội.
"Sợ cái gì, sợ cái đồ chơi trên tay tôi sao?"
Vân Yến không vui lắc lắc thanh súng đen tuyền trên tay mình, sau đó tùy ý lên đạn, đưa đầu súng lướt qua lướt lại như đang chơi đùa.
"Mấy người làm tội phạm lâu như vậy mà thứ này cũng chưa từng đụng qua sao?" Vân Yến thở dài.
Dường như bị Vân Yến chọc giận nên bọn họ không cam tâm cãi lại một cách đầy hùng hồn lý lẽ.
"Dùng hàng cấm sẽ thêm tội!"
"Đúng vậy nha! Cô là người được ăn học mà không biết việc này hay sao?"
"Sử dụng hàng cấm sẽ bị phạt rất nặng!"
...!
Vân Yến liếc nhìn họ, trong mắt đầy ghét bỏ: "Đám tội phạm không có tiền đồ."
Trong lúc Vân Yến đối diện cùng đám tội phạm trong đây, Du ca và chú tài xế đã đưa khách hàng vào.
Khách hàng này cao khoảng một mét tám, mặt đeo kính đen và bịt khẩu trang rất kĩ, cô hoàn toàn không nhận ra là ai.
Đại khái là bị họng súng đen như mực của Vân Yến dọa sợ nên cũng không ai dám nói năng gì.
"Mấy người nghĩ súng của tôi nhanh hơn? Hay là xe cảnh sát đến nhanh hơn."
Vân Yến tàn khốc quỷ quyệt nói, một tay hướng họng súng về phía Du ca, tay còn lại vẫn còn ôm bụng đau khổ.
Bọn bắt cóc và khách hàng: "..."
Sớm biết cô ta thần kinh như vậy, bọn họ đã giả vờ làm nhân viên bệnh viện tâm thần rồi bắt cô ta vào đó.
Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đến, bọn bắt cóc bắt đầu hoảng loạn thật rồi, ngay cả khách hàng cũng định bỏ chạy, nhưng vì cây súng trên tay cô quá đáng sợ, cũng không ai dám nhúc nhích.