Xuyên Nhanh Ký Chủ Mời Diễn Xuất

Chương 127: Trở Thành Nữ Chính Của Vị Diện Mạt Thế (19)



Bọn họ không biết đám xác sống này định làm gì, nhưng dù gì An Tịch cũng không có phạm tội tày đình gì, chỉ là trong lúc làm nhiệm vụ chung với họ tính tình có hơi quái gở một chút, còn lại đều không làm phiền ai. Bọn họ cũng không có lý do gì để đem cô giao ra, cô cũng có quyền quyết định của riêng mình, chuyện bọn chúng đưa ra thật sự làm đội trưởng khó xử.

Đội trưởng chỉ có thể từ từ suy tính, hắn nhìn con đầu đàn kia với vẻ dè chừng, nhìn nó cụt một tay nhưng lại là con có sức ảnh hưởng nhất trong bầy, nếu chọc giận nó cũng không ổn.

"Có thể cho chúng tôi thời gian bàn bạc một chút được không?". Đội trưởng nhẹ nhàng hỏi con zombia kia, hắn cũng không biết zombie có hiểu tiếng người không nữa.

"Grừ grừ!". Con zombie kia gầm gừ vài cái, sau đó cũng không còn động thái gì nữa.

Đội trưởng coi đó như là lời chấp thuận sau đó gom mọi người lại một chỗ, tụm năm tụm bảy nói chuyện.

Mọi ngườibàn ra một kế hoạch giả vờ chấp thuận giao An Tịch ra, sau khi bọn zombie kia chừa ra cho bọn họ một đường đi thì Dược Sâm sẽ theo sau yểm trợ cứu An Tịch quay về, những người được phân nhiệm vụ khác nhau sẽ chia ra hành động. Nếu như không làm vậy họ thật sự không còn cách nào để thoát ra, bốn phía đều bị bao vây mà người của họ lại không có dị năng dịch chuyển hay bay lên cao.

Lạc Tuyết từ đầu đến cuối không lên tiếng gì, cô muốn xem thử con zombie kia là muốn làm gì cô, muốn trả thù một cánh tay của nó hay rốt cuộc là còn mục đích khác.

Dược Sâm cũng không có ý kiến gì.

Chỉ có Thương Vũ vẫn luôn có thành kiến với cô, hắn nghĩ dù sao cũng chỉ là hy sinh một người nhưng lại có thể bảo toàn tính mạng cho tất cả mọi người, tại sao không giao cô ta ra luôn mà lại còn phải bàn chuyện cứu về, nhưng số đông đều có ý như vậy, hắn cũng không tiện lên tiếng.

Đội trưởng thì suy nghĩ thấu đáo hơn, zombie có tự chủ như này rất xảo quyệt, không thể nào tin lời chúng hoàn toàn.

Nó có thể bẫy bọn họ giao người rồi sau đó liền kêu đồng bọn của nó xé xác họ ngay sau đó.

Họ chỉ có thể liều một phen, nếu như bọn chúng thật sự chỉ cần An Tịch thì bọn họ có thể đi, cứu người là chức trách của quân đội hắn không thể bỏ mặc ai nếu như bọn họ vẫn còn một con đường sống. Còn nếu là trường hợp xấu nhất xảy ra, họ chỉ có thể làm liều, không may có thể tất cả sẽ chết, nhưng ít nhất hắn cũng không thẹn với lòng.

Chuyến đi lần này e là lạnh ít dữ nhiều.

Đội trưởng nhìn sang nét mặt của Lạc Tuyết từ nãy đến giờ không hề thay đổi một chút nào.

Hắn cảm thấy lạ là tại sao bọn chúng không trực tiếp tấn công họ luôn rồi bắt cô gái này, nhưng lại chừa thời gian để cho bọn họ suy nghĩ. Rốt cuộc là cô ta có nắm giữ thứ gì mà bọn chúng cần hay chỉ là bày trò chơi đùa bọn họ.

Sau khi bàn bạc xong đội trưởng còn tranh thủ hỏi dò Lạc Tuyết một câu.

"Cô đã từng gặp con zombie đó rồi sao?"

Cô chỉ trả lời một cách không rõ.

"Có lẽ vậy"

"..."

Lạc Tuyết chủ động bước ra, đi về phía con đầu đàn mĩm cười với nó.

"Lâu quá không gặp nhỉ Tiểu Bảo Bối"

Mọi người đều khiếp sợ với câu nói của cô.

Cái gì mà tiểu bảo bối, đừng có nhấn mạnh ba từ đó như vậy, nhìn mặt bọn zombie này thôi đã đủ buồn nôn lắm rồi.

Không biết là do cô ta mắt thẩm mỹ kém, hay chỉ là đang cố tình nói lời chọc ghẹo thôi nữa.

Ngay khi cô nói ra câu đó, đội trưởng liền biết cô thật có quen biết con zombie kia.

Không chỉ con người mà tới con zombie kia cũng khó chịu, nó nhăn nhăn khuôn mặt nhăn nhúm của mình, đã xấu lại càng xấu thêm, biểu lộ sự tức giận của nó.

"Gừ gừ!!"

Nghe giống như nó đang ra lệnh bọn thuộc hạ đến áp giải cô đi.

Từng đám tản ra một con đường, có vài ba con chậm rãi đến gần Lạc Tuyết rồi đứng ở một khoảng không gần không xa gừ gừ vài cái thúc giục cô đi nhanh lên.

Lạc Tuyết mở miệng ra là trêu chọc.

"Wow, ngươi đến tìm ta mà lại trang trọng như vậy là nhìn trúng ta, hay là thủ lĩnh của ngươi nhìn trúng ta sao?"

Mọi người:"..."

Tất cả đều cạn lời, nhìn cô xinh đẹp như vậy, chỉ với nhan sắc thôi không cần mở miệng đều ổn, đến khi cô mở miệng họ lại không biết đáp trả như nào mới tốt nữa.

Một câu ngứa đòn, hai câu cũng ngứa đòn như vậy.

Sắp chết không lo lại còn có thời gian chăm chọc bọn chúng.

Ngay lúc bọn họ nghĩ con zombie sẽ không nhịn được mà lao lên xé xác cô ta luôn thì lại không có gì xảy ra, nó biểu hiện giận dữ nhưng lại không ra tay mà cố gắng nhẫn nhịn.

Nó thật sự muốn cào đồ ăn này ngay luôn, nhưng vương của nó muốn nó đem người còn sống về để hỏi tội.

Nó còn biết làm sao nữa, nó cũng khổ lắm chứ.

Đợi khi vương tra hỏi xong cái đồ ăn này, nó chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho cái tay bị đứt của nó.