Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
"...Vậy à."
Thấy dáng vẻ thật thà của số 6 nói dối cũng sắp lừa luôn cả bản thân mình, Hạng Tinh chớp mắt, cố gắng nhịn không vạch trần cậu.
Quả nhiên, thấy Hạng Tinh "không nghi ngờ", số 6 lập tức thể hiện vẻ mặt cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi cậu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười giống em bé 200 cân, tiếp tục đảm bảo với Hạng Tinh: "Hạng tiểu thư, xin cứ yên tâm giao việc cho chúng tôi! Chúng tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
...
Tuy rằng số 6 không giỏi nói dối, nhưng sự đảm bảo của cậu vẫn rất mạnh mẽ.
Một tiếng sau, một chiếc xe tải nhỏ chở toàn bộ gia sản của Hạng Tinh đi theo sau chiếc Porsche, chậm rãi lái ra khỏi làng đô thị.
Nhưng lại không chạy đến căn hộ 2 tầng xa hoa cao cấp trong truyền thuyết.
Mà trực tiếp lái về phía trang viên của Tần Việt ở thành phố Nam Phong...
"...Không phải cậu nói muốn giúp tôi chuyển nhà à?"
Hạng Tinh ôm Áp Áp, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cô bước xuống xe, ngơ ngác nhìn trang viên rộng lớn.
Nhìn kiểu gì thì cũng không phải là một căn hộ 2 tầng cao cấp thì phải?
Nhưng mà số 1 - đại đội trưởng đội vệ sĩ phụ trách tiếp đón cô trước cửa trang viên lại không giải thích thêm gì, chỉ mỉm cười làm một động tác "mời".
Rồi nói: "Hạng tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô, cô đi vào là biết."
"...Được rồi."
Hạng Tinh dừng một chút, cuối cùng đi vào theo cậu ta.
Cô lại đến trước căn nhà chính quen thuộc kia.
Đẩy cửa bước vào, lọt vào trong tầm mắt cô là hai hàng người hầu trong trang viên đang hoan nghênh.
Nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Tần Việt, thậm chí là bí thư Ngô.
Đến khi số 1 dẫn cô đến một phòng nhìn qua giống như phòng chiếu phim đa phương tiện.
Vừa mới bước vào, một màn hình khổng lồ đối diện cô gái đột nhiên từ từ sáng lên.
Trong màn hình hiển thị một văn phòng thật lớn, bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh đèn neon muôn màu muôn vẻ nhấp nháy, hoa lệ lại chấn động.
Tần Việt ngồi giữa khung cảnh đêm tuyệt đẹp này, nhìn cô, hơi cong môi.
"Em đến rồi."
"...Anh không ở nhà à?"
Vẻ mặt Hạng Tinh tràn đầy tò mò, tiến lên trước một chút, đứng trước màn hình nhìn trái nhìn phải.
Nhìn kỹ một lúc, đôi môi hồng như cánh hoa của cô chợt nở nụ cười xinh đẹp, nghịch ngợm chớp mắt với nam nhân trên màn hình.
Cô cười trêu chọc, hỏi, "Anh đang tăng ca à? Đã trễ như vậy rồi mà."
Lượng công việc lớn như vậy, chẳng trách bị mất ngủ.
Nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành người trọc đầu*.
[* Từ gốc là 地中海 (Địa Trung Hải): là một từ thông dụng trên Internet, liên kết chính xác tình huống sự phân bố tóc trên cái đầu hói ( xung quanh có tóc, ở giữa lại trọc) liên hệ với địa hình biển Địa Trung Hải được bao quanh bởi những bức tường đá và có đại dương ở giữa. Từ này được lan truyền vô cùng rộng rãi.]
Nghĩ vậy, cô chợt không vui mà cau mày lại.
Không được, sau này cô phải nghĩ cách không cho anh làm việc quá mức như vậy.
Như vậy không tốt, mọi mặt đều không tốt.
"...Nói chính xác hơn thì hiện tại anh mới thật sự 'ở nhà'."
Thấy bé con trên màn hình trước mặt không biết vì sao lại lo lắng căng thẳng cả khuôn mặt nhỏ, ánh mắt Tần Việt hơi dịu lại, không nhịn được bật cười.
Lại nhanh chóng giấu đi, chuyển sang dáng vẻ trang trọng một chút.
"Thật xin lỗi vì đã đột ngột đưa em đến trang viên của anh.".