Cô tiếp tục cố gắng suy nghĩ, gần như muốn lấy ra trình độ tri thức của nguyên chủ hai đời trước cộng thêm đời này, tham khảo từng chữ một.
......
Kết quả, vẫn không có manh mối nào tốt.
Cuối cùng, chỉ có thể hơi bỏ cuộc mà quay đầu qua, nhìn nam nhân với vẻ đáng thương, "Có thể cho em chút gợi ý để lấy linh cảm được không?"
"Ừm......"
Nhìn khuôn mặt nhỏ bị anh chọc đến mức rối loạn như một cuộn chỉ rối, trông ngây thơ đáng yêu khó tả, Tần Việt chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ vì thực hiện được ý xấu.
Nhưng vẫn nhịn cười, ra vẻ tự hỏi.
Một lát sau, anh cho cô một gợi ý, "Có hàm ý tương đối chí khí vĩ mô; nét bút đơn giản, thuận tiện cho người dùng ghi nhớ. Em có thể suy nghĩ theo hai hướng này một chút."
"Chí khí lại dễ nhớ à......"
Cô ghi nhớ nghiêm túc, tiếp tục cố gắng động não.
Cho đến khi một câu nói tương tự khẩu hiệu mà cô đã xem từ phim truyền hình đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Chuẩn bị và nghiền ngẫm một lát, Hạng Tinh lại nhìn Tần Việt với đôi mắt lấp lánh.
"'Thiên Thu' thì sao ạ?"
Cô gật gù đắc ý một cách nghiêm túc, "'Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ'! Đủ chí khí nhỉ?"
"......Thiên Thu?"
Nghe thấy hai chữ này, Tần Việt lại không hiểu sao mà dừng một chút, đôi mắt nâu nheo lại một chút.
Thấy vậy, trong lòng Hạng Tinh lại lo sợ bất an, không khỏi hỏi thật cẩn thận, "Không hay ạ?......Hay là quá sến súa?"
"......"
Tần Việt không trả lời ngay.
Nhưng mà anh cũng không để cô chờ lâu lắm.
Rất nhanh, nam nhân giống như hiểu ra gì đó, đôi mắt nâu đột nhiên sáng lên.
Đôi môi đỏ nở nụ cười vô cùng rõ ràng, anh hài lòng mà gật đầu với cô, "Tên này hay, dùng nó đi."
Thiên Thu.
Bích thiên tinh nguyệt chiếu thiên thu*.
Thật sự là cái tên hay.
[*Trích trong bài thơ 奏免衢婺丁钱 của tác giả 胡则, không có bản dịch thơ nên tui dịch thô, hiểu sơ là 'trời xanh sao trăng chiếu chiếu rọi ngàn đời']
--
~('▽^人) ~('▽^人) ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )