“Đáng tiếc, thế giới lại có âm thanh, nhưng ác mộng yên tĩnh và đen tối kia vẫn luôn quấn lấy cậu.”
Nói xong, người đàn ông hơi cúi đầu xuống.
Cái cằm tinh xảo hoàn mỹ, nhẹ nhàng tựa vào cái đầu nhỏ vẫn luôn yên lặng kia, cẩn thận vuốt ve.
Đôi môi đỏ khẽ nở một nụ cười mờ nhạt.
“Cũng may, có một ngôi sao rơi xuống từ cửa sổ, rơi vào thế giới của cậu. Từ đó, bóng tối trong giấc mơ của cậu bắt đầu tan biến.”
“Cho nên, bé con à…”
Anh chậm rãi đỡ Hạng Tinh ngồi thẳng dậy một chút, đôi mắt như đá quý lập loè ánh sáng nhạt, nghiêm túc, lại mang theo một chút ý cười, nhìn chăm chú cô.
Giọng điệu nhẹ nhàng, “Em nói xem, cậu ấy nên cảm ơn ngôi sao đó như thế nào?”
“…”
Hạng Tinh ngước đôi mắt ướt mềm mê mang, cũng lặng lẽ nhìn lại anh.
Không nói lời nào, thậm chí khiến anh không thể nhìn thấu màu sắc trong đôi mắt cô.
Tần Việt đột nhiên có chút căng thẳng.
Khựng lại một chút, cuối cùng cười khẽ: “Không trả lời được cũng không sao, đây chỉ là một câu chuyện…”
Chưa nói hết lời, cô gái trước mặt đột nhiên cử động một chút.
Ngay sau đó, đôi tay mảnh mai đột nhiên ôm lấy cổ anh.