Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Nhân lúc nàng đang gặm đùi gà say mê, đáy mắt nam nhân hung ác, dưới ống tay áo mơ hồ vận động nội tức, hội tụ ở đầu ngón trỏ cùng ngón giữa.
Lúc đang muốn ra tay, tiểu gia hỏa trước mặt lại đột nhiên dừng động tác ăn.
Chỉ thấy nàng đặt đùi gà trên bàn nhỏ, lại lấy khăn tay nhỏ ra, tỉ mỉ lau sạch sẽ dầu mỡ trong tay.
Sau đó, thừa dịp ánh mắt Vũ Văn Dận kinh ngạc, chợt nghiêng người xuống, bắt lấy tay hắn còn chưa kịp thu lại.
Giọng nói mềm nhẹ không trộn lẫn bất luận tạp chất gì, nhẹ nhàng hồn nhiên.
“Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ muốn phế bỏ võ công của ta sao?”
“...”
Vũ Văn Dận đột nhiên ngẩn người.
Chỉ thấy nữ hài hơi cúi đầu xuống, một đôi mắt ướt mềm nghiêm túc chớp nhẹ.
Môi hồng khẽ mím lại, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thúc tỷ tỷ, trước khi tỷ phế bỏ võ công của Tinh Nhi, có thể nói cho Tinh Nhi biết có phải võ công này sẽ hại chết rất nhiều mạng sống của người khác hay không?”
“...”
Vũ Văn Dận chưa từng nghẹn lời như bây giờ.
Đồng tử côi sắc hơi dao động vài phần, hắn chợt rũ mắt xuống, cười nhẹ.
“Nó chỉ biết hại chết một người.”
Nam nhân nói nhỏ, bỗng đứng dậy, ôm tiểu gia hỏa bên cạnh vào trong lòng.
Nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ mềm như nhung kia, ánh mắt nhìn về phương hướng bầu trời đêm đen nhánh xa xăm.
Giọng nói tựa như nhẹ lẩm bẩm, lại lộ ra một tia không cho từ chối, “Tiểu gia hỏa, bổn vương không cho phép nàng chết, có biết hay không?”
“Ừm.”
Hạng Tinh dựa vào vòng eo rắn chắc, giàu có cảm giác an toàn kia, nhẹ nhàng gật đầu, “Tinh Nhi còn chưa già, sẽ không chết.”
Nàng nói xong, bỗng bắt được tay của Vũ Văn Dận.
Nhẹ nhàng tách ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn, làm ra hình dáng phát động công lực kia, để đến ngực mình.
Sau đó ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn về phía nam nhân lại kinh ngạc một lần nữa.
Đôi môi xinh đẹp giống như cánh hoa, mắt hạnh mờ mịt rực rỡ lấp lánh ở dưới ánh trăng.
“Vũ Văn Dận, tỷ phế nó đi.”
“...”
Ánh mắt Vũ Văn Dận đột nhiên chấn động.
Hắn có thể nhìn ra nàng không nỡ.
Chỉ là rất nỗ lực, ý đồ lại rất sứt sẹo mà che giấu.
Đối mặt với dáng vẻ như vậy, hắn lại có thể nào nhẫn tâm xuống tay.
Ngẩn người hồi lâu, cuối cùng Vũ Văn Dận thở dài, mắt dần dần mềm dịu.
“Tiểu đồ ngốc...Ta nói giỡn với nàng~”
Hắn lại lần nữa gợi nở nụ cười đẹp đến hồn xiêu phách lạc kia, đưa tay nhẹ nhàng vỗ gương mặt nhỏ tròn mềm kia.
Nghĩ một chút, chợt học bộ dáng của nàng, hơi nghiêng đầu, mắt chớp chớp, “Kỳ thật, nếu nàng thật sự muốn luyện tốt môn nội công này, bổn vương có thể ở bên cạnh giúp đỡ nàng...”
“Thật vậy sao!”
Nghe vậy, tất cả lo lắng cùng khổ sở của tiểu gia hỏa lại nhanh chóng tan đi, cười đến dị thường chờ mong, “Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ thật sự có thể hướng dẫn Tinh Nhi sao?”
Vũ Văn Dận bật cười lớn, mở hai tay ra: “Bổn vương đã lừa gạt nàng lần nào chưa?”
“Thật tốt quá!...Cảm ơn tỷ tỷ!”
Nhận được lời đồng ý, Hạng Tinh kêu to hết sức vui vẻ phấn chấn.
Kỳ thật nàng còn lo lắng có chút không xem hiểu tâm pháp nội công có chữ nguệch ngoạc mà Áp Áp cho.
Hiện tại...
Aiya, thật tốt quá!
Nghĩ vậy, nàng không khỏi liều mạng vùi đầu vào trong áo dài của hắn cọ cọ.
Cọ đến mức Vũ Văn Dận cũng nhanh chóng cảm giác có chút không ổn, vội vàng buông nàng ra.
“Vậy, từ ngày mai bắt đầu luyện, giờ Tý vừa đến nàng đến hậu hoa viên chờ ta, ta bắt đầu dạy nàng từ vận khí công cơ bản nhất, hửm?”
Nam nhân hơi ôm ngực, bỗng ra vẻ nghiêm túc, nhíu mày một chút, “Nhưng mà bổn vương chính là rất nghiêm khắc, nếu như nàng phạm sai lầm thất thần, ta sẽ trừng phạt nàng thích đáng.”
“Tinh Nhi tuyệt đối sẽ rất nghiêm túc!”
Hạng Tinh gật đầu như băm tỏi.
——
Chúc mừng truyện được hơn 10k lượt đọc ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ (o´▽'o), nếu kịp thì mai hoặc mốt tiếp tục có chương mới nha (o˘◡˘o).
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)