Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“Ăn chậm một chút, đừng làm mình nghẹn.”
Thấy bộ dáng này của nàng, Vũ Văn Dận không khỏi bật cười liên tục, giơ tay xoa đầu nhỏ, vuốt tóc.
Lại rót ly trà, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt nàng.
Chăm sóc tiểu tổ tông tiêu diệt sạch sẽ điểm tâm, hắn mới tiếp tục ôm nàng vào trong lòng, mãn nguyện mà phơi ánh nắng mặt trời buổi chiều.
Hạng Tinh giống con mèo lười biếng, làm tổ trong hương thơn mát lạnh kia, tham lam mà hấp thu.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Vũ Văn Dận vội vàng chuyện khác, ban đêm khóa học dạy học luyện công đã tạm hoãn.
Ngay cả ban ngày, nàng cũng rất khó giống như bây giờ, ngốc ở bên người hắn.
Cho nên, nàng vô cùng quý trọng giờ khắc này.
Vũ Văn Dận giống như cũng nhận ra được, không khỏi cúi đầu, hôn cái trán trơn bóng kia.
Môi đỏ hơi cong: “Đã lâu không thấy ta sẽ cảm thấy buồn chán sao?”
“Hừm...”
Hạng Tinh cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng áp xuống suy nghĩ trong lòng, cười lắc lắc đầu nhỏ, “Cũng còn được.”
“Cũng còn được?”
Nam nhân nghe vậy, ánh mắt ra vẻ không vui mà chau mày, “Đó chính là không nhớ bổn vương.”
“...Mới không có!”
Tiểu gia hỏa vừa nghe xong đã cảm thấy nóng nảy, vội nắm chặt vạt áo trước của hắn, đầu nhỏ điên cuồng lắc như trống bỏi.
Đôi mắt ướt mềm có chút oan ức mà rũ xuống, môi đỏ hơi mím lại, “Chỉ là Tinh Nhi không muốn làm tỷ lo lắng...cho nên gần đây Tinh Nhi đều đang tìm việc vui cho mình, làm mình vui vẻ lên.”
Nàng nói xong, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt cười cong lên, “Bởi vì Tinh Nhi biết, Tinh Nhi vui vẻ, hoàng thúc tỷ tỷ cũng nhất định sẽ vui vẻ!”
“...Khi nào học được miệng lưỡi trơn tru.”
Vũ Văn Dận lắc đầu cười khẽ.
Lại lần nữa cúi đầu, hôn môi hồng mềm mại kia.
Lại nhướng mày lên, cố ý hỏi, “Vậy nàng nói xem, thời gian này nàng đều tìm việc vui gì?”
“Hì hì!”
Tiểu gia hỏa hi hi ha ha mà nhảy ra khỏi ôm ấp của hắn, nghiêm trang đứng thẳng.
“Hoàng thúc tỷ tỷ, tỷ nhìn rõ ràng nha!”
Nàng cười ngọt ngào, chợt nâng tay nhỏ lên, phất qua khuôn mặt nhỏ của mình một cái.
Một làm sương trắng bay lên lại tan đi, khuôn mặt tinh xảo lung linh kia ——
Lại đột nhiên biến thành mặt anh tuấn của Thanh Phong!
“Phụt!! ——”
Thanh Phong ở một bên trộm uống trà sợ đến mức phun ra toàn bộ, ánh mắt quỷ dị mà trừng mắt nhìn Vương phi tương lai nhà mình.
Ngay cả Vũ Văn Dận đều giật mình mà mở to đôi mắt côi sắc.
Suy nghĩ một hồi, ngược lại nhàn nhạt cong môi: “Lê Huyền dạy nàng?”
Thủ pháp như vậy ngoại trừ Lê Huyền nổi tiếng với thuật dịch dung cùng y thuật có thể làm, thiên hạ này cũng không mấy người giống được.
“Đúng nha!”
Tiểu gia hỏa hưng phấn mà gật đầu, trong mắt hiện ra ánh sáng đắc ý, “Có phải Tinh Nhi thật là lợi hại hay không? Ngay cả Lê Huyền ca ca cũng khen Tinh Nhi thiên phú cao, lập tức đã học xong!”
“...Phải nha.”
Vũ Văn Dận cười cười.
Đáy mắt như có chút đăm chiêu.
Mới vừa rồi, trong khoảnh khắc nàng dịch dung, hắn rõ ràng mà cảm ứng được, đây là nội tức Bích Lạc công dao động.
Bao gồm lúc trước Lê Huyền giải trừ dịch dung, hắn cũng phát hiện ra được.
Nói cách khác, thuật dịch dung vượt bậc thiên hạ này rất có khả năng là dựa vào điều khiển Bích Lạc công.
Như vậy cũng nói rõ một điều, đêm đó Lê Huyền ghé qua, tiểu gia hỏa không cảm ứng sai.
Hắn tính toán công kích nội tức của nàng, hẳn là Bích Lạc công.
Nghĩ vậy, trong đầu Vũ Văn Dận chợt lóe lên một tia sáng.
Nút thắt quấn quanh đã lâu bắt đầu dần dần mà mở ra rời rạc.
Hắn không khỏi cười thích thú.
Xem ra, trúng tám chín phần mười.
...
Vậy càng phải cẩn thận.
——
Cung Ninh Trí.
Vũ Văn Hoằng đen một khuôn mặt, trừng mắt nhìn mẫu hậu nhà mình căn bản bình yên vô sự, cùng với cháu họ gái bà ta sủng ái nhất đang hầu hạ bên người bà ta, Mộ Dung Huyên.
——
Mai có chương mới tiếp nha (o´▽'o)
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)