Xuyên Nhanh Làm Khó Nữ Chính

Chương 36: Cô Dâu Tỷ Phú Của Tổng Tài Hào Môn (35)



Sự việc đã giải quyết xong, trợ lý của Lý Khánh Minh cầm điện thoại gọi tài xế đến đón người, khách sạn của ekip cách đồn cảnh sát có chút ra, lái xe cầm một khoảng thời gian.

Qua một tiếng, Cố Đật Thần nhanh chóng đến đồn cảnh sát, nhìn cái tay băng bó của Thẩm Thu Nguyệt, sắc mặt lạnh lùng, vừa hay tài xế của Lý Khánh Minh cũng đến, vì Cố Đật Thần nhìn 7 8 người đàn ông đứng trong phòng, càng tin rằng Thẩm Thu Nguyệt bị bắt nạt, sắc mặt càng khó coi hơn.

Thẩm Thu Nguyệt càng chưa kịp nói, Lý Khánh Minh đã đứng dậy, khách sáo hỏi: “Sếp Cố, anh sao đến đây?”

Cố Đật Thần đến khiến hắn ta rất bất ngờ, thân là người trong làng giải trích, có lẽ không có ai không biết Cố Đật Thần, chỉ là hắn ta không hiểu ông lớn trong làng giải trí sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Cho đến khi đi bên cạnh Thẩm Thu Nguyệt, kéo Thẩm Thu Nguyệt quan sát trên dưới một lần, ngoài tay bị thường ra thì không có nơi nào bị thương cả mới yên tâm, hỏi cô: “Tay cô bị sao vậy?”

Thẩm Thu Nguyệt lắc lắc cánh tay trái bị thương, cười nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bong gân mà thôi”.

Nhìn thấy cô không bị thương gì cả, Cố Đật Thần mới quay người nhìn Lý Khánh Minh: “Cả đám người đàn ông lại đi bắt nạt một cô gái như vậy?”

“Là do cô ấy ra tay trước”. Lý Khánh Minh nói nhỏ: “Tôi không biết vị tiểu thư này có hiểu lầm gì, tôi buổi tối ra ngoài ăn cơm lúc đó bị cô ấy chặn lại ở chổ đổ xe, nếu như tôi không dẫn theo hai vệ sỹ, có lẽ lúc này tôi nằm trong bệnh viện rồi”. Lúc này hắn ta mới hiểu ra vì sao nha đầu này lại hành động điên cuồng như vậy, thì ra là phía sau cô ấy có Cố Đật Thần.

Thẩm Thu Nguyệt tức giận nói: “Tôi là trừ hại cho dân, người đểu như hắn ta là ngứa đòn!”

“Được rồi, đừng gây sự nữa”. Cố Đật Thần nhẹ giọng trách mắng cô một câu, sau đó nói với Lý Khánh Minh, “Thật sự ngại quá, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, từ nhỏ được nuông chiều đến lớn, tính cách kiêu ngạo tùy hứng, nếu như cô ấy có làm ghì không đúng, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu”.



“Sếp Cố đừng khách sao”. Lý Khánh Minh bị dọa sợ không nhẹ, may là vệ sỹ của hắn ta ra tay không nặng, không thì sự nghiệp diễn xuất của hắn ta coi như xong.

Từ cục cảnh sát ra, Thẩm Thu Nguyệt đi sau lưng Cố Đật Thần xin lỗi, “Sếp Cố, ngại quá, hại anh muộn như vậy phải đến đây”.

Cố Đật Thần vươn tay xem xem, đã 11 giờ tối rồi, nghe cô vì đánh nhau đến đồn cảnh sát, anh không nghĩ gì trực tiếp mua vé máy báy đến, bây giờ không kịp về, quyết định ở lại đây.

“Buổi đêm rồi, dẫn tôi đến khách sạn cô, sáng mai cô về với tôi”.

Hai người chặn một chiếc taxi ở ngã tư, trên đường trở về khách sạn, Thẩm Thu Nguyệt cảm nhận được áp suất thấp phát ra từ cơ thể Cố Đật Thần, không khỏi có chút nao núng.

Cố Đật Thần liếc xéo cô, “Cô rất có bản lĩnh, còn đánh nhau sao?”

Thẩm Thu Nguyệt tức giận nói: “Tôi không thể không tức giận, tên đàn ông đểu Lý Khánh Minh kia, là bạn trai cũ của Dương Oánh, vì muốn trèo cao mà làm không ít việc xấu, tôi nhìn hắn ta không vừa mặt nên đánh cho hắn ta một trận giúp Dương Oánh trút giận, ai ngờ hắn ta ra ngoài dẫn hai vệ sỹ, nếu như không có hai vệ sỹ, tôi sớm đánh cho hắn gọi bà cô rồi”.

Cố Đật Thần nghi ngờ nhìn cô, hiển nhiên là không tin những gì cô nói.

Thẩm Thu Nguyệt tự nhiên nhìn ra sự nghi ngờ của anh, “Điều tôi nói là sự thật, đừng nhìn tôi bề ngoài nhu nhược yếu ớt, tôi là hội trưởng hiệp hội taekwondo khi còn học đại học, rất nhiều nam sinh cường tráng trong hiệp hội đều không phải là đối thủ của tôi, hạ gục một Lý Khánh Minh đơn thuần cũng không thành vấn đề."