Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân

Chương 10: Kí túc xá



Sau khi kết thúc bữa trưa và buổi chiều không có tiết học, Mai Vũ cùng Hà Linh rời khỏi căn tin và bắt đầu đi về ký túc xá. Hà Linh dẫn đường, trên đường đi, cô còn kể cho Mai Vũ nghe thêm về những chuyện trong trường, về các nhóm bạn và những người nên tránh xa. Sự thoải mái và thân thiện của Hà Linh khiến nữ chính dần cảm thấy yên tâm hơn khi bắt đầu cuộc sống mới tại ngôi trường này.

Ký túc xá nữ nằm ở khu vực riêng, cách trường một quãng đường ngắn, bao quanh bởi những hàng cây xanh mát. Khi bước vào khu ký túc xá, Mai Vũ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì sự rộng rãi và khang trang của nơi này.

" Đúng là trường nhà giàu có khác!"

Tòa nhà ba tầng với kiến trúc hiện đại, các phòng ở đều được thiết kế thoáng đãng, với cửa sổ lớn nhìn ra khuôn viên. Tiếng bước chân của học sinh vang vọng trong hành lang, xen lẫn với tiếng nói cười rộn ràng khi họ trở về sau một ngày học tập.

Hà Linh dẫn Mai Vũ lên tầng hai, nơi phòng của cô được sắp xếp. Hai người dừng lại trước một cánh cửa gỗ màu nâu sậm.

- Cảm ơn cậu đã đưa mình đến đây nhé!

- Không có gì đâu! Hà Linh cười tươi. Phòng mình ở tầng trên, có gì thì gọi nhé!

- Ok!

Hai cô gái tạm thời tạm biệt nhau.

" Cạch"

Cánh cửa phòng mở ra và....



Trước mặt cô là những người bạn cùng phòng của cô. Họ đều là những cô gái nổi bật, vừa giàu có, vừa quyền lực trong trường, và điều này khiến Mai Vũ cảm thấy không thoải mái ngay từ giây phút đầu tiên.

" Số nhọ thật!"

Một cô gái bước ra từ góc phòng, giọng nói lạnh lùng cất lên:

"Ồ, là cô gái mới sáng nay đụng phải Lãnh thiếu đây mà. Thật là thú vị khi bọn mình lại được ở cùng một phòng.

Người vừa nói là Cảnh Minh Anh, một cô gái cao ráo với mái tóc nhuộm sáng và đôi mắt sắc sảo. Cô ta đứng khoanh tay, quan sát nữ chính từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá một món đồ.

Một luồng không khí căng thẳng bao quanh, nhưng Mai Vũ cố giữ bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu. Cô nhìn họ và bước đến cánh cửa góc phòng, mở cửa bắt đầu dọn đồ mà không nói thêm gì. Nhưng vừa mới mở cửa thì đập vào mắt cô là căn phòng bừa bộn. Chiếc giường của cô trong trạng thái lộn xộn, chăn gối bị vứt ngổn ngang, có khi còn chưa được gấp lại từ sáng.

Góc bàn học vốn là nơi để tập trung nhưng giờ đây chất đầy sách vở, tài liệu và giấy tờ chưa xếp gọn. Cả đống sách chồng chất một cách vô tổ chức, bút chì, bút mực vương vãi khắp mặt bàn, đôi khi còn có cả những mẩu giấy ghi chú dán lung tung. Sách giáo khoa, vở ghi và giấy kiểm tra cũng bị vứt la liệt trên mặt bàn, không theo thứ tự nào.

Dưới sàn nhà, quần áo chưa giặt và một số vật dụng cá nhân như giày dép và túi xách bị ném bừa bãi. Những chiếc áo khoác thì treo hờ hững trên mép giường, và vài chiếc áo sơ mi còn lạc lõng trên ghế, tạo nên cảnh tượng bừa bộn khó chịu. Mai Vũ chỉ tặc lưỡi cho qua rồi bắt tay vào dọn vì kiểu gì tụi kia cũng gây khó dễ cho mình.

Phía bên ngoài, một cô gái khác trong nhóm, tên là Lan Chi, ngồi trên giường, giọng điệu mỉa mai:

- Dọn thế là còn nhẹ. Ai bảo dính dáng đến anh ấy làm gì!

Câu nói không hề che giấu sự châm chọc, và tiếng cười khúc khích vang lên từ các cô gái trong phòng. Dù không ai nói ra, nhưng rõ ràng là tất cả đều đang ngầm nhắc đến sự kiện gây chấn động sáng nay.



.......

Sau khoảng hơn hai tiếng thì Mai Vũ đã dọn dẹp xong. Căn phòng đã trở nên gọn gàng và ngăn nắp. Vì mệt nên Mai Vũ đã nằm xuống chiếc giường trắng kia. Cảm giác êm ái khiến cô nàng suýt nữa thì chìm vào giấc ngủ. Mai Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng không quan tâm vào cuộc nói chuyện đầy ác ý ở bên ngoài. Cô cảm thấy may mắn vì còn phòng để ngủ chứ không là cô phải ở phòng chứa đồ cho mấy tiểu thư kia.

- Dọn xong rồi hả?

Minh Anh bước từ ngoài vào, đứng ngay cạnh giường Mai Vũ, cười nhẹ:

- Đừng lo, bọn này không có ý gì đâu. Nhưng cô nên hiểu rằng, ở đây có những thứ không phải ai cũng có thể đụng vào. Nhất là người như anh ấy.

Ánh mắt của Minh Anh chứa đựng sự cảnh cáo rõ ràng, nhưng đồng thời cũng đầy sự khinh thường. Mai Vũ không trả lời, chỉ im lặng, nhưng trong lòng dậy lên một cảm giác bất an. Cô nhận ra rằng mọi hành động của mình từ giờ sẽ bị theo dõi và đánh giá.

Lan Chi đi ngay sau lên tiếng tiếp, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn ẩn chứa sự mỉa mai:

- Thôi nào Minh Anh, đừng làm cô ấy sợ. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau một thời gian dài mà.

Lời nói nghe có vẻ thân thiện, nhưng rõ ràng là một lời cảnh báo ngầm rằng nhóm bạn này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, đặc biệt khi cô đã vô tình liên quan đến nam chính – người mà tất cả đều biết là "lãnh cảm" và không bao giờ để mắt đến bất cứ ai.

Cả phòng sau đó rơi vào im lặng. Mọi người đều tỏ ra xa cách và không thiện chí, rõ ràng họ đã xem cô là đối thủ hoặc ít nhất là một kẻ không được hoan nghênh.

Dù vậy, Mai Vũ hiểu rằng mình không thể để sự lạnh lùng và ác ý của họ đánh gục.Cô đến đây để học tập, để thay đổi cuộc đời bằng tri thức, và sẽ không để bất kỳ ai, dù là những cô gái giàu có quyền lực trong trường, ngăn cản mình. Và đặc biệt là sẽ tránh xa nam chủ.