Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân

Chương 22: .....



Sau khi biết tin về vụ việc Mai Vũ bị đổ oan ăn cắp chiếc túi hàng hiệu, nam chính đi đến khu vườn riêng với tâm trạng khó chịu. Dù bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng những gì xảy ra với Mai Vũ khiến anh không khỏi suy nghĩ. Khi bước vào trong, người bạn thân của anh đã ngồi trên ghế, cầm điện thoại và không ngừng lướt qua những bài đăng bàn tán về vụ việc.

- Cậu nghe chuyện rồi chứ?

Hắn lên tiếng, không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.

- Cô gái đó, cô ta thực sự dám ăn cắp? Quả là gan thật.

Nam chính ngồi xuống giường, không trả lời ngay. Một chút im lặng bao trùm, rồi anh khẽ nói, giọng điềm đạm nhưng đầy ẩn ý:

Cậu nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy à? Tin đồn lan nhanh, nhưng chẳng có gì xác thực cả.

Người bạn ngẫng đầu lên, nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Cậu đang bênh cô ta đấy à? Thật kỳ lạ, tớ cứ tưởng cậu chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Nam chính quay mặt đi, đôi mắt nhìn xa xăm, ánh mắt trở nên u tối:

Tôi không bênh ai cả. Chỉ là... đám đông thường chỉ cần một cái cớ để đổ tội. Cô ấy có thể là nạn nhân.Vậy thì sao? Người bạn cười nhạt.Dù cô ta có bị oan hay không, thì với cái gia thế không quyền lực, không ai đứng ra bênh vực, mọi chuyện chắc chắn sẽ tồi tệ hơn thôi.Nam chính im lặng, không nói gì thêm. Anh hiểu rằng những gì bạn nói không hề sai. Ở ngôi trường này, quyền lực và danh tiếng là thứ quyết định mọi thứ. Một người như Mai Vũ, không có hậu thuần, dễ dàng trở thành con mồi cho những tin đồn ác ý. Dù biết điều đó, anh vẫn cảm thấy một luồng khó chịu lan tỏa trong lòng, như thể có điều gì đó không ốn mà anh không thế bỏ qua.

Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên từ ngoài hành lang, dứt khoát và đầy tự tin. Liên Nguyệt Kỳ xuất hiện ở cửa, dáng đi uyển chuyển nhưng sắc sảo. Cô nhìn thấy nam chính và nở nụ cười nửa miệng đầy thách thức, rồi dừng lại trước cửa phòng.

- Ô, tôi đoán là hai người cũng đã nghe chuyện rồi, phải không? Giọng cô ta đầy vẻ khinh miệt.

Nam chính không quay đầu lại, nhưng người bạn thân của anh đáp lời với một nụ cười mỉa:



- Tất nhiên rồi, không ai là không nghe. Cậu có vẻ vui nhỉ?

Nguyệt Kỳ bước vào trong, ngồi xuống ghế đối diện nam chính, đôi chân bắt chéo đầy kiêu ngạo. Cô ta không trả lời ngay, nhưng đôi mắt sáng lên với sự toan tính rõ rệt.

- Có những người chỉ không biết vị trí của mình ở đâu, nên cần một bài học để nhớ

Nam chính cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô, giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự cảnh giác:

- Cậu đã làm gì?

Nguyệt Kỳ cười nhạt, nhún vai:

- Tôi chẳng làm gì cả. Chỉ là sự thật luôn được phơi bày thôi. Những kẻ hạ cấp như cô ta không bao giờ có chỗ đứng ở đây, và tôi chỉ giúp người khác thấy rõ điều đó.

Người bạn thân quay sang nhìn nam chính, như thế mong đợi phản ứng từ anh, nhưng nam chính chỉ đứng dậy, quay lưng bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào. Trước khi đi, anh chỉ buông lại một câu ngắn:

- Hãy cẩn thận với những gì cậu đang làm.

Nguyệt Kỳ nhìn theo với nụ cười đắc thắng, không hề bị ảnh hưởng bởi lời cảnh báo ấy. Còn nam chính, khi đi dọc hành lang, cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng lớn. Anh không biết liệu mình có nên can thiệp hay không, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh hiểu rằng việc này sẽ không chỉ dừng lại ở một tin đồn.

Sau khi bước ra khỏi khu vực riêng, nam chính cứ để đôi chân mình tự dẫn đường. Anh vốn không có ý định can thiệp vào những rắc rối của người khác, nhưng cảm giác khó chịu không ngừng đeo bám từ khi nghe về vụ việc nữ chính bị cáo buộc ăn cắp. Cảm xúc phức tạp và những suy nghĩ lẫn lộn xoáy sâu vào tâm trí anh, khiến mọi thứ trở nên rối rắm.

Mặc dù cố thuyết phục bản thân rằng việc này không liên quan đến mình, anh lại vô thức đi về phía phòng y tế.

Những tiếng cười khinh bỉ và lời mỉa mai về tin đồn kia vẫn còn vang vọng trong đầu. Anh không muốn nghĩ nhiều, nhưng dường như cái tên "Kiều Mai Vũ" và hình ảnh cô gái ấy cứ liên tục xuất hiện trước mắt anh.

Khi đến gần phòng y tế, nam chính dừng lại ở lối vào. Ánh sáng mờ nhạt từ hành lang hắt vào khung cửa. Không khí trong lành của buổi chiều tà dường như không thể làm dịu đi sự căng thẳng đang lan tỏa khắp tâm trí anh.



Anh không rõ mình đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng, ngay tại khoảnh khắc này, anh không thể bước tiếp hoặc quay trở về.

Từ phía bên trong, tiếng cửa khẽ mở ra. Hà Linh, người bạn thân của Mai Vũ, bước ra với vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Thấy nam chính đứng ở đó, cô thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

- Cậu đang làm gì ở đây?

Hà Linh hỏi, giọng không mấy vui vẻ.

Nam chính không trả lời ngay. Anh liếc qua khung cửa hé mở, nơi Mai Vũ đang nằm nghỉ sau sự cố đau đớn. Anh không thể thấy rõ gương mặt cô, nhưng sự yếu đuối trong không khí khiến lòng anh bất giác siết lại.

- Tôi chỉ đi ngang qua.

Anh đáp ngắn gọn, giọng bình thản.

Hà Linh khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc:

- Chỉ đi ngang qua? Có vẻ không đúng lắm, nhỉ? Tôi không nghĩ Lãnh thiếu là kiểu người quan tâm đến người khác, đặc biệt là những chuyện như thế này.

Nam chính không trả lời. Anh nhận ra mình chẳng có lý do nào hợp lý cho việc đến đây cả. Đứng trước một người mà anh không có lý do gì để lo lăng, nhưng lại không thể bỏ mặc. Sự mâu thuần trong cảm xúc làm anh thấy bực bội.

Hà Linh thở dài, nhìn anh chằm chằm thêm vài giây trước khi nói tiếp:

- Cô ấy không cần thêm sự thương hại nào nữa. Nếu cậu không định giúp đỡ thật lòng thì tốt hơn hết đừng làm gì cả.

Nam chính chỉ nhìn cô một lúc rồi gật đầu. Không nói thêm gì, anh quay bước rời đi. Tuy nhiên, khi bóng dáng của anh biến mất dần nơi hành lang, anh không thể phủ nhận một sự thật: sự việc này, và cô gái ấy, đã ảnh hưởng đến anh nhiều hơn anh muốn thừa nhận.