Sau một buổi chiều đi chơi đã đời thì chị em Mai Vũ đã làm theo lời hứa mà họ đã hứa với ba Kiều.
Tối đó, trong phòng ngủ
Mai Vũ đang sửa soạn đồ dùng, sách vở để chuẩn ngày mai đi lên thành phố học. Còn nhóc Kì thì đang làm bài tập...
- Doãn Kì! Em đang làm gì vậy?
Mai Vũ bất ngờ quay sang chỗ đứa em thì bắt gặp cảnh Doãn Kì đang lén lút đọc trong khi đang học bài.
- K.... không có gì đâu ạ!
Nhóc Kì giật mình
- Đây là cái gì đây?
Mai Vũ lấy quyển sách mà nhóc Kì đang cầm. Mai Vũ cầm lên xem thì thấy đây là một quyển tiểu thuyết với tiêu đề " Món quà của thanh xuân".
- Chị hai....
Mai Vũ lật từng trang sách thì bất ngờ vì chi tiết trong đó rất giống thế giới mà cô xuyên qua.
- Quyển này chị sẽ tịch thu. Và chị sẽ không mách ba mẹ nhưng em phải làm hết bài tập rồi mới đi ngủ.
- Tuân lệnh chị hai!
Nhóc Kì vui mừng vì chị nó không mách ba mẹ. Cậu bé chăm chỉ làm hết bài tập.
Còn Mai Vũ leo lên giường ngồi rồi bắt đầu mở từng trang sách đọc từng dòng một.
.....
Mai Vũ đóng cuốn tiểu thuyết lại, mắt đăm chiêu nhìn vào không gian trước mặt. Cô vừa đọc xong câu chuyện mình từng biết rõ như lòng bàn tay, nhưng lần này lại cảm thấy như đang đối diện với một cuộc sống mới – cuộc sống mà cô phải tự mình sinh tồn. Điều đặc biệt là cơ thể này hiện tại không phải của một người bình thường, mà là của nhân vật phản diện mà ai cũng ghét.
Mai Vũ tự nhủ với bản thân:
- "Vậy là mình đã xuyên vào thân thể của nhân vật phản diện... Không phải ai khác, mà là kẻ luôn bị cả câu chuyện ghét bỏ và cuối cùng chịu kết cục bi thảm."
- "Đầu tiên, phải nhớ rõ mục tiêu của mình: sống sót. Cả nam chính và nữ chính đều là những nhân vật nguy hiểm, nhất là khi mình... hay đúng hơn là cơ thể này, đã gây ra đủ mọi tội lỗi với họ. Tránh xa họ càng sớm càng tốt sẽ là lựa chọn khôn ngoan."
NC đứng dậy, bước qua lại trong phòng nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến đứa em đang ngủ, suy nghĩ cẩn trọng từng bước.
- "Nam chính chắc chắn sẽ không tha thứ. Cậu ta là kiểu người luôn truy đuổi đến tận cùng, không bao giờ bỏ qua kẻ thù bằng cách riêng. Mình phải tránh những nơi cậu ta hay lui tới, tuyệt đối không được để rơi vào tầm ngắm. Còn nữ chính... dù trong truyện cô ấy có vẻ hiền lành, nhưng lại là nhân vật chủ chốt dẫn đến sự sụp đổ của phản diện. Hiền lành nhưng lại là có nội tâm của phản diện. Không thể chủ quan với cô ấy."
Mai Vũ dừng lại trước gương ở góc phòng, nhìn vào hình ảnh của mình – hay chính xác hơn là thân thể mới mà mình đang sở hữu.
- "Nhìn mình xem... một nhân vật bị cả thế giới này ghét bỏ. Nhưng mình có lợi thế. Mình biết cốt truyện, biết những gì sẽ xảy ra, và hơn hết, mình không phải là phản diện thực sự. Nếu mình chơi đúng nước cờ, có lẽ mọi chuyện sẽ khác."
Mai Vũ nở nụ cười với gương mặt tự tin:
- "Dù mang danh phản diện, nhưng với kiến thức mình có về thế giới này, về mọi âm mưu và những cơ hội tiềm ẩn, mình có thể xoay chuyển tình thế. Nếu tránh xa khỏi cuộc chiến của nam nữ chính, mình có thể tận dụng tri thức để thay đổi số phận. Nhưng nếu họ đụng vào thì mình sẵn sàng trở lại làm phản diện."
Mai Vũ bắt đầu tính toán:
- "Thế giới này có chế độ phân biệt giàu nghèo quá khắc nghiệt . Với kiến thức hiện đại của mình, mình có thể đi trước thời đại. Cần phải đấu đá, Cần phải tranh giành quyền lực với những nhân vật trong thế giới này. Mình cần cố gắng hết sức xây dựng sự nghiệp, từng bước đổi đời."
Mai Vũ gõ nhẹ ngón tay lên quyển sách, ánh mắt sáng lên.
"Và khi mình đủ mạnh, đủ giàu có, sẽ chẳng còn ai có thể đụng tới mình nữa. Không phải là phản diện, cũng chẳng cần làm nhân vật chính. Mình chỉ cần sống sót và tạo dựng con đường riêng cho mình."
Mai Vũ nhắm mắt lại, một nụ cười lạnh hiện lên trên gương mặt:
- "Hãy xem, một nhân vật phản diện có thể làm gì khi không còn đi theo kịch bản."
Lời khẳng định chắc nịch của Mai Vũ. Một người đều có hai người và chúng ta sẽ xem cô gái ấy sẽ làm gì!
- Chị hai ơi! Đi ngủ đi!
Giọng ngái ngủ của nhóc Kì vang lên khiến Mai Vũ giật mình trở lại khuôn mặt bình thường.