Tiểu Hắc không khuyên nhủ được Hạ Kỳ Như liền quyết định chui lại vào nhẫn không gian, từ ngày trở lại trang viên này, chỉ cần nó ló mặt ra lần nào, Cảnh Thiên nhất định sẽ bắt nó lần đó, cho nên nó ngoài chạy vào nhẫn không gian thì không còn cách nào khác nữa.
Rất bi ai mà.
Haiz...
Chỉ hy vọng tiểu chủ nhân và Cảnh Thiên sớm hòa hợp với nhau để nó không phải chịu tình cảnh này nữa thôi.
Không phải có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, người không thích nhau đến mấy ở gần nhau rồi cũng sẽ yêu" hay sao?
Nó không tin tiểu chủ nhân lại có thể mãi lạnh nhạt với một người hết lòng yêu thương, bảo vệ mình được.
Hạ Kỳ Như nghe nỗi lòng của Tiểu Hắc thì khịt mũi tỏ vẻ xem thường.
Vậy thì cô sẽ chứng minh cho nó thấy, nhận định này là một sai lầm lớn.
Tiểu Hắc: "..."
Hạ Kỳ Như nói chứng minh thì sẽ chứng minh thật.
Thế nên cuộc sống thường ngày của hai người này không hề giống một đôi tình nhân mà giống như kẻ thù gặp mặt, hết chiến tranh nóng đến chiến tranh lạnh, từ đấu võ mồm đến lôi cả vũ khí hạng nặng vào.
Cả trang viên sắp bị hai người này hủy hoại gần hết rồi, nhất là mấy cây cảnh xung quanh trang viên, thảm không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng người gây ra chuyện này lại không chịu chút ám ảnh tâm lý nào, ngược lại càng phá càng thuận tay, chỉ có đại quản gia là thật sự thương xót cho chúng nó.
Mấy cây cảnh đó dù sao cũng đã có tuổi đời hơn 2000 năn rồi, bây giờ muốn tìm cũng không có nữa đâu, vậy mà con ranh đó không chỉ dám vặt trụi hết lá mà còn dám chặt cả gốc nữa.
Thật không thể nhịn được nữa mà.
Đại quản gia ôm một bụng lửa giận, cực kỳ khí thế mà đi vào nhà.
Ai biết ông ta vừa thò một chân vào nhà, bức tường bên cạnh liền đột nhiên bị thủng một lỗ, mà từ trong đống tro bụi, Cảnh Thiên bình tĩnh đứng đó phủi bụi bẩn trên quần áo của mình, lúc nhìn thấy đại quản gia, hắn vẫn cực kỳ ung dung mà hỏi ông.
\- có chuyện gì sao?
Đại quản gia: "..."
Đại quản gia đột nhiên cảm thấy mấy cành cây kia cũng già rồi, mà mùa đông thì sắp tới, lấy đi làm than sưởi cũng không vấn đề gì, vì thế liền nhanh nhảu nói.
\- không có, đại nhân, ta đi chuẩn bị bữa tối cho tiểu chủ nhân đây.
Đại quản gia nói xong liền chạy, ông ta vừa ra ngoài, Hạ Kỳ Như liền từ lỗ thủng của bức tường kia đi ra, một tay cô ôm cổ, một tay cầm kiếm, tuy bước đi hơi lảo đảo nhưng vẻ mặt trấn định cùng một thân khí thế hung dữ kia khiến người khác không thể xem thường.
\- Cảnh Thiên, ban nãy anh định làm gì với tôi?
Hạ Kỳ Như một tay chống thanh kiếm lên mặt đất để ổn định thân thể, tay còn lại ôm lấy vết thương trên cổ mình, nhưng dù vậy máu vẫn không ngừng tràn qua kẽ tay cô mà chảy ra ngoài.
\- bé con, em nên cầm máu trước vẫn hơn.
Cảnh Thiên vừa tiến lên, Hạ Kỳ Như liền chĩa mũi kiếm về phía hắn, còn hơi dữ dằn nói.
\- ban nãy anh định làm gì với tôi?
\- bé con, anh không làm gì cả.
Cảnh Thiên lại trưng ra vẻ mặt vô tội kia ra.
Hắn vốn không định chuyển hóa cô, nhưng hắn không khống chế được suy nghĩ của mình, thế nên mới gây ra thảm cảnh như bây giờ.
Nhưng cô lại không tin lời hắn, còn ra tay với hắn, hắn cũng rất oan đó.
\- anh...
Hạ Kỳ Như muốn mắng hắn, nhưng lại không biết mắng thế nào, vì vậy cô quyết định ngồi bệt xuống đất để tiết kiệm chút sức lực cho mình, trong lòng vẫn không quên chửi rủa hắn một trận.
Tên này bị thiểu năng à?
Biết thừa một huyết tộc có thể tùy ý chuyển đổi người khác thành huyết tộc chỉ bằng suy nghĩ của mình, thế mà hắn vẫn dám sử dụng năng lực đó lên người cô.
Cô là người sói đó, mà người sói thì chuyển hóa thành huyết tộc thế nào được.
Hắn có biết ban nãy hắn suýt thì giết chết cô không?
Chơi ngu cũng chơi ngu vừa vừa thôi chứ.
Hắn chơi thế này ai mà đỡ được.
\- bé con, anh biết sai rồi, sau này anh sẽ không thế nữa.
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như giận thật thì lí nhí nhận lỗi, dù rằng trong lòng hắn cảm thấy việc chuyển hóa cô thành dạng người như hắn chẳng sai ở đâu cả, nếu không phải giữa chừng gặp chút trục trặc, biết đâu bây giờ cô và hắn đã là cùng một dạng người rồi, nhưng cô nói hắn sai, vậy thì hắn sai thôi.
Hạ Kỳ Như thấy Cảnh Thiên vẫn không biết hối lỗi thì tức đến đỏ cả mặt, ngón tay cô hơi run run chỉ vào hắn hồi lâu mà không nói được gì.
Giỏi, giỏi lắm.
Hắn nhất định là người của Âm giới phái đến hành hạ cô đây mà.
\- bé con, em chơi thế đủ rồi, để anh đưa em về phòng nhé.
Cảnh Thiên cảm thấy khuôn mặt cô vợ nhỏ nhà mình hết đỏ lại trắng thì lí nhí đi tới dỗ cô.
Hạ Kỳ Như mím môi quyết cố thủ ở đấy đến cùng.
Hôm nay cô thà mất máu mà chết cũng không khuất phục hắn.
Cho hắn chừa luôn đi.
\- bé con, anh sai thật rồi.
Cảnh Thiên biết bình thường quanh người Hạ Kỳ Như luôn có một bức tường vô hình bảo vệ cô, nếu cô không muốn, không ai có thể lại gần cô được, chỉ có hắn là ngoại lệ.
Nhưng hôm nay không hiểu sao hắn lại bị chặn ở bên ngoài, hoàn toàn không tiến vào được.
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như ngày càng suy yếu, cuối cùng đành phải hứa với cô sẽ không chuyển hóa cô nữa, thề thốt đủ kiểu cô mới thu lại kết giới kia.
Tiểu Hắc như được giải thoát lập tức quay lại nhẫn không gian.
Tuy có tiểu chủ nhân bảo kê, cũng xác định được Cảnh Thiên sẽ không làm gì được màn chắn mình tạo ra nhưng nó vẫn cảm thấy rất sợ hãi, đây là bản năng được hình thành lúc còn cùng vị kia chung sống ở thế giới thứ ba rồi, muốn đổi cũng không đổi được, mà Cảnh Thiên hiện tại có khác gì vị kia đâu.
Đáng sợ như nhau cả.
Run rẩy. Jpg.
...
Mất đi màn chắn, Cảnh Thiên liền nhanh chóng tiến đến cầm máu cho cô.
Hạ Kỳ Như nhìn Cảnh Thiên hồi lâu, cuối cùng thở hắt ra một cái, cô chống thanh kiếm lên nền đất rồi chậm rãi đứng lên, trước khi Cảnh Thiên kịp đỡ mình, cô nhanh chóng lùi ra sau một bước.
\- đừng đi theo tôi, tôi muốn yên tĩnh một lát.
Nếu không cô sẽ thật sự bóp chết hắn mất.
Cảnh Thiên nghe vậy chỉ nhìn cô không đáp, Hạ Kỳ Như cũng không đợi hắn trả lời, quay người liền rời đi.
Ai biết cô vừa đi bước đầu tiên, thân thể không theo khống chế liền ngã về phía sau, Cảnh Thiên dường như đoán trước được nên rất dễ dàng đón lấy cô, giọng nói ôn hòa thường ngày lại lần nữa vang lên.
\- bé con mệt rồi, em nên đi ngủ.
Hạ Kỳ Như: "..."
Không thể yêu thương nổi hắn mà.
Ngươi cứ độc đoán thế này thì đừng hòng bà thích ngươi.
Cảnh Thiên không để ý đến sự kháng cự của Hạ Kỳ Như, bình tĩnh quay ra ngoài nói.
\- Elias, nhớ dọn dẹp lại phòng khách nhé.
\- vâng, thưa đại nhân.
Đại quản gia nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, ông ta chỉ do dự vài giây rồi lập tức chui từ góc khuất ra, lí nhí thú tội.
Nhưng lúc ông ngẩng đầu lên, đại nhân và con nhóc kia đã lên tầng hai rồi.
Elias lau giọt mồ hôi vốn không tồn tại trên trán đi, quay người liền huy động nhân công đến tu sửa lại trang viên lần nữa.