"Tiểu chủ nhân, nếu đây thật sự là quá khứ của Cảnh Thiên, vậy ta khuyên cô đừng có ý định giúp đỡ hắn, bất kỳ tác động nào của cô cũng đều sẽ ảnh hưởng tới thần thức của hắn."
Tiểu Hắc sau khi xác định rõ tình hình liền lên tiếng khuyên bảo Hạ Kỳ Như.
Biển linh hồn chính là phản ánh chân thực nhất thế giới nội tâm của một người, và thông thường là những mặt tốt đẹp nhất của người đó, cho nên đa phần biển linh hồn của con người đều rất đẹp đẽ tươi sáng.
Nhưng biển linh hồn của Cảnh Thiên lại là một màu u tối, hắn rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì để biển linh hồn bị vấy bẩn đến mức này?
"..."
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền dừng lại bước chân, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Cảnh Thiên đang bị những huyết tộc kia xâu xé bản thân mình.
"Tiểu chủ nhân, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi."
Tiểu Hắc níu lấy tay áo Hạ Kỳ Như mà giật giật, ở lại nơi này quá lâu bất kể là với cô hay với Cảnh Thiên đều không có lợi như nhau cả.
"Ngươi biết cách ra khỏi đây sao?"
"..."
Hỏi rất đúng trọng tâm, nó đúng là không có cách ra khỏi đây được.
Hạ Kỳ Như chỉ hỏi như vậy, cũng không nói gì thêm nữa mà quan sát người trước mặt.
Cảnh Thiên lúc này đã cực kỳ suy yếu hoàn toàn không còn bộ dạng của một con người nữa.
Có người đi qua, thấy hắn không cử động liền giơ chân lên đạp một cái, kết quả hắn liền ngã xuống không nhúc nhích gì nữa, người này thấy vậy liền đá thêm vài cái, người nằm dưới đất kia vẫn nằm yên không nhúc nhích, hắn ta liền quay sang nói với đồng bọn của mình.
"Hình như hắn chết rồi."
Mấy người bên cạnh vội vã nói.
"Vậy mau vứt hắn đi, nếu dụ đàn quạ đến đây, chúng ta cũng không có chỗ tốt."
Quạ đen rất thích ăn thịt xác chết, mà mấy huyết tộc cấp thấp bọn họ đều có mùi của xác chết, hơn nữa tuy là huyết tộc nhưng bọn họ còn yếu hơn cả một đứa trẻ con, bình thường muốn uống máu người đều phải đợi người ta đến chỗ vắng, còn có cả bọn xông vào bắt thì may ra mới có một bữa ngon, cho nên dù rất không tình nguyện, nhưng khi thấy người hoặc đồng loại của mình chết, bọn họ đều sẽ xử lý mấy thi thể này thật sạch sẽ.
"Được."
"Nhanh lên đi, mặt trời sắp mọc rồi."
Vừa nghe thấy người kia nói vậy, mấy người này liền vội vã nắm lấy một chân thiếu niên kia bắt đầu kéo lê đi trên nền đất sỏi đá.
Hạ Kỳ Như nhìn theo, ánh mắt cô vẫn không có gì thay đổi, chỉ có bàn tay là hơi nắm chặt lại, nhưng sau đó lại từ từ thả ra.
Bởi vì đã gặp hắn cho nên cô biết được hắn sẽ không thể nào chết được, hắn không chỉ không chết mà còn đạp lên máu tươi để đi lên vương tọa của mình.
Hắn sẽ không thể nào dễ dàng bị đánh bại như thế.
"Vứt ở đây đi."
Người này nói xong liền ném hắn vào bãi rác của thành phố rồi nhanh chóng bỏ đi.
Bởi vì sợ linh hồn hắn bị tổn thương cho nên Hạ Kỳ Như chỉ đứng một bên nhìn hắn, đáy mắt như có những vụn sáng nhỏ đang lưu chuyển, rất đẹp nhưng cũng rất lạnh.
Sau khi Cảnh Thiên bị ném đi, bãi rác này lại có thêm vài cái xác mới.
Có xác chết là vì bị huyết tộc cắn, có xác chết lại chính là những huyết tộc cấp thấp như Cảnh Thiên.
Bởi vì là sản phẩm lỗi nên tuổi thọ của họ thường không kéo dài lâu, chết vô cùng đau đớn.
"Nhanh lên đi, mặt trời sắp mọc rồi kia."
Lại thêm một huyết tộc nữa lặp lại câu nói này, Hạ Kỳ Như sực tỉnh.
Đúng vậy, huyết tộc luôn sợ ánh sáng, nhất là ánh mặt trời.
Chỉ cần bị ánh nắng chiếu tới, da thịt liền lập tức đỏ lên như bị bỏng vậy.
Nội tâm Hạ Kỳ Như dần có chút bất ổn, vậy nhưng cô vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích mà nhìn từng huyết tộc một bị ánh nắng thiêu đốt, còn thiếu niên kia, không biết vô tình hay cố ý mà bị ném ở một chỗ khá râm mát, thế nên ánh mặt trời không chiếu nổi đến hắn, cũng có thể bởi vì như vậy, cho nên hắn ngủ rất lâu, mãi đến một tuần sau mới tỉnh lại, hắn theo phản xạ chống tay xuống đất để đứng lên.
Đúng lúc này Hạ Kỳ Như nhanh mắt nhìn thấy nơi tay hắn sắp đặt xuống là một vật kim loại sắc nhọn, cô vô thức tiến lên muốn giúp hắn, thế nhưng sau cùng vẫn nhịn xuống, để mặc hắn bị mảnh kim loại kia cứa vào da thịt.
Ngoài dự đoán, thiếu niên kia ngoại trừ liếc nhìn cánh tay mình một chút thì không làm gì nữa, giống như hắn đã sớm quen với những điều này rồi vậy.
Hắn lại chống tay lên mặt đất lần nữa để mượn lực đứng dậy, bắt đầu lững thững bước từng bước ra khỏi nơi này.
Hạ Kỳ Như yên lặng đi theo sau hắn như một u linh.
Cảnh Thiên giống như phát giác thấy có người đi theo mình, thế nhưng khi hắn quay lại lại không thấy ai cả.
Hạ Kỳ Như nhìn khuôn mặt lấm lem của hắn, bàn tay vô thức đưa lên muốn lau cho hắn, thế nhưng bàn tay cô lại xuyên qua khuôn mặt hắn.
Cô thấy vậy liền bình tĩnh thu tay lại.
"Tiểu chủ nhân, ở đây cô chỉ là người qua đường mà thôi.
Cô sẽ không thể chạm được vào hắn, giống như hắn không thể nhìn thấy cô vậy.
"Ta biết."
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn chạm vào hắn.
Cảnh Thiên cảm nhận được má mình hơi ấm lên, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy ai cả, vì vậy hắn nhanh chóng quay người tiếp tục bước từng bước về phía trước.
Đang đi, trên trời đột nhiên đổ một cơn mưa rào.
Cảnh Thiên giống như không cảm nhận được, vẫn bình tĩnh đi về phía trước, mãi tới khi tới một mái hiên nhỏ hắn mới dừng lại trú mưa.
Hạ Kỳ Như phát hiện ra động tác của hắn có hơi chậm, phản ứng cũng chậm hơn người bình thường mấy lần.
Lẽ nào mất máu nhiều nên ngu đi rồi sao?
"..."
Tiểu chủ nhân quả nhiên vẫn là tiểu chủ nhân.
Nó cạn ngôn rồi.
Rào....rào...
Mưa mỗi lúc một lớn, Hạ Kỳ Như thấy vậy cũng rất thức thời đi tới bên cạnh hắn mà đứng.
Cảnh Thiên thi thoảng lại liếc sang chỗ cô nhìn vài lần, thế nhưng hắn vẫn như cũ không nhìn thấy gì cả.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền trắng trợn mà nhìn hắn.
Khuôn mặt thiếu niên nhợt nhạt còn hơi tái xanh do bị mất máu quá nhiều, thế nhưng bởi vì ngũ quan quá mức hoàn hảo, cho nên dù bản thân hắn rất nhếch nhác nhưng cô vẫn không tìm được điểm nào để chê.
Hạ Kỳ Như nhìn một hồi, đột nhiên bật ra một câu cảm thán.
Quả nhiên là người của mình, đẹp trong mọi hoàn cảnh.