Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 147: Hắc ám giáng lâm (kết)



xem ra là tôi đã đánh giá thấp cô rồi. Trong mắt Cảnh Thiên ngoại trừ sự bất ngờ còn có sự tán thưởng.

Không có ký ức tiền kiếp nhưng vẫn có thể đoán chuẩn như vậy, không hổ danh là chủ nhân của thế giới thứ ba.

Chỉ là...

- Khởi Phong chủ có mười lần lịch kiếp, nhưng hắn đã thất bại ba lần rồi, cô nghĩ xem ưu thế hiện tại thuộc về ai?

Một lần là bị tai nạn giao thông, chết chỉ khi mới 18 tuổi.

Một lần là tự sát, hủy diệt luôn cả một thế giới.

Lần này tuy không hủy diệt thế giới nhưng vẫn vì người mình yêu quý mà tự sát.

Mà trong luật lệ của Âm giới, không yêu quý sinh mạng của mình chính là tội ác lớn nhất.

Vậy mà hắn ta lại lựa chọn tự sát đến hai lần.

Nếu Âm giới còn không xử phạt hắn, vậy thì người của thiên đình sẽ ra tay.

Để xem lần này cô làm thế nào để cứu hắn?

Lần này hắn thắng chắc rồi.

Hạ Kỳ Như nghe vậy liền liếc mắt nhìn hắn.

Thắng cái đầu nhà anh, nghĩ bà ngu hay sao mà để lịch sử lặp lại hai lần.

Bà chỉ là muốn xác minh suy đoán của mình nên mới ở đây chơi với ngươi thôi, nếu không bây giờ bà còn đang chạy nhảy ở dương gian rồi.

Cho nên hiện tại Kỷ Vũ đang ngồi trên phi thuyền yên ổn trở về hành tinh Hoa Hạ rồi, chỉ có cô là phải ngồi đây nói chuyện nhân sinh với Cảnh Thiên, chờ đợi sinh mạng của Kỷ Vũ ở thế giới đó kết thúc mới có thể trở về mà thôi.

Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây lại muốn khóc.

Vì sao lần nào người chết cũng là cô? Why?

Không thể để cô yên ổn làm màu mà sống đến cuối đời một lần à? Sau lúc nào cũng phải có hắn hoặc cái tên âm binh trước mặt này xen vào????

Mấy người làm vậy có thấy thú vị không? Có thấy thú vị không?

Hạ Kỳ Như kêu gào cực kỳ thảm thiết, không gian xung quanh cũng vì cảm xúc của cô mà bắt đầu thay đổi.

Mới nãy còn sáng sủa, giờ đã bão tố mịt mù.

Mặt hồ phẳng lặng dưới chân Cảnh Thiên cũng bắt đầu có dị dộng, dần hình thành một lốc xoáy nhằm hút hắn xuống dưới.

Cảnh Thiên nhìn thấy một màn thấy thì cạn ngôn.

Đại tiểu thư của tôi ơi, cô đừng có trong ngoài bất nhất thế được không?

Dù sao tên đó cũng bị phong ấn lại hơn nghìn năm rồi, oán khí ngút trời, cô cứu hắn ra ngoại trừ thúc đẩy sự hủy diệt của thế giới này nhanh hơn thì đâu còn tác dụng gì khác nữa.

Cô đây là đang tìm đường chết đấy có biết không hả?

Thế là Tiểu Hắc cứu Kỷ Vũ xong, vừa tiến vào ảo cảnh để đoàn tụ với tiểu chủ nhân nhà mình liền thấy nội tâm bão bùng của hai người trước mặt.

"..."

Nó đã bỏ lỡ cái gì sao?

Đại nhân, tiểu chủ nhân, hai người vẫn ổn chứ?

- Tiểu Hắc, cái đồ phản chủ kia vẫn còn dám quay lại gặp ta cơ à?

Cảnh Thiên vừa thấy Tiểu Hắc liền trút giận lên nó.

Tiểu Hắc bị mắng lập tức chạy về phía Hạ Kỳ Như lánh nạn, trước đó vẫn không quên bao biện cho chính mình.

Nó không có phản chủ, chủ nhân của nó vốn dĩ là cô, là cái vị thần vô sỉ kia nhân lúc nó bị mất ký ức mà lừa nó, còn dùng sức mạnh đè ép nó, nó bất đắc dĩ mới phải theo hắn chứ bộ.

Cảnh Thiên: "..."

Vì sao ai cũng thích gán cho hắn cái danh vô sỉ vậy?

Là tại mấy người quá dễ lừa chứ bộ.

Sao lại là hắn sai rồi?

Hạ Kỳ Như nghe vậy liền sầm sì nhìn Cảnh Thiên.

- người anh em, cướp đồ là nghề của ngươi à? Có phải vì vậy mà ngươi mới bị thiên đình tống xuống đây không?

Cô biết ngay mà, đúng là càng đẹp trai càng nguy hiểm, may mà bà chưa bị nhan sắc của ngươi dụ dỗ.

"..."

Cảnh Thiên nghe xong liền sặc, vẻ bình tĩnh của hắn sắp không giữ được rồi.

- không phải.

Là hắn tự nguyện xuống đây cai quản nơi này có được không hả? Cô đừng có mà phán bừa.

- vậy tức là bọn họ không biết việc làm hiện tại của ngươi?

"..."

Đúng là không biết thật.

- vậy giờ ta lên báo cáo với bọn họ việc làm của ngươi liệu có được thưởng không vậy?

"..."

Có khả năng lắm, hắn bây giờ có nên giết người diệt khẩu không?

Hạ Kỳ Như thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Cảnh Thiên vội nói.

- đừng nhìn ta như thế, nếu ngươi không làm chuyện xấu thì sợ gì người khác tố cáo mình đúng không?

Cảnh Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

- Hạ Kỳ Như, trước đây cô không như thế.

- vậy trước đây tôi như thế nào?

Cảnh Thiên chỉ vào cô hồi lâu, mãi sau mới nôn được một câu.

- cô...dù sao cũng không như bây giờ.

- bây giờ tôi đẹp hơn à?

Hạ Kỳ Như tự luyến sờ lên mặt mình, người ta bảo rồi giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho nên thứ duy nhất có thể thay đổi ở đây chỉ có thể là nhan sắc.

Mà nhan sắc của cô chỉ có đi lên chứ tuyệt đối không có đi xuống.

"..."

Cảnh Thiên cảm thấy nếu hắn mà còn nói tiếp với cô kiểu gì cũng sẽ bị tư duy lạc quẻ của cô chọc cho tức chết, cho nên hắn không nhiều lời cứ thế đánh tới.

Nếu lần này còn thật sự khống chế không được cô, vậy cái tên của hắn sẽ viết ngược lại.

Hạ Kỳ Như: "..."

Nói ngươi vô sỉ mà ngươi còn không nhận, cãi không lại người ta liền giở trò đánh nhau.

Bà cô đây không chơi với ngươi nữa.

Tiểu Hắc chạy nhanh, không chạy là bị hắn đánh cho nát như đậu hũ đấy.

Tiểu Hắc vốn sợ Cảnh Thiên sẵn rồi, cho nên Hạ Kỳ Như vừa nói xong liền lập tức ôm người chạy luôn.

Cảnh Thiên nào cho hai người cơ hội đó, ngay lập tức lập một kết giới nhốt cô lại.

Vào lúc tay hắn sắp chạm vào người cô, một người cát đột nhiên xuất hiện chặn hắn lại.

Cảnh Thiên lập tức lùi ra sau, mi tâm nhíu lại thành hình chữ xuyên(川).

Thế giới này là đang muốn nhận lại chủ nhân của nó sao?

Không có cửa đâu, kẽ đất cũng không có.

Cảnh Thiên tốt xấu gì cũng cai quản nơi này mấy trăm năm, thông thuộc đến từng ngõ ngách nhỏ nhất của nơi này, hắn đương nhiên có lợi thế hơn hẳn một người mất ký ức lại còn mù đường như Hạ Kỳ Như.

Hạ Kỳ Như: "..."

Ha ha ha...cô mù đường thì sao?

Đấy là do ông trời ghen tỵ với sắc đẹp và tài năng của cô nên mới lấy bớt của cô một vài thứ đấy, có vấn đề gì không?

Hạ Kỳ Như còn đang chửi thề, phía trước đột nhiên xuất hiện một cánh cả đen ngòm, Tiểu Hắc vội vã nhắc cô.

"Tiểu chủ nhân, cẩn thận..."

"Hả?"

Tiểu Hắc vừa nói xong, Hạ Kỳ Như đã xuyên qua cánh cửa màu đen kia rồi.

"..."

Hạ Kỳ Như nhìn khung cảnh xung quanh, chưa khi nào cảm thấy mệt tim như lúc này.

Bao nhiêu cửa không thời gian ở đấy sao cô lại cứ nhằm cửa âm phủ mà chạy chứ?

Đúng là số đã đen thì uống nước cũng có thể giắt răng mà.

- Hạ đại nhân?

Phán quan đang phán xử tội nhân chần chờ nói ra một cái tên.

Đã lâu rồi không thấy cô xuất hiện ở đây nên ông ta có chút không xác định được đây có phải là cô hay không?

- đừng để ý đến ta, ông cứ tiếp tục làm việc đi.

Hạ Kỳ Như nói xong liền chạy.

Phán quan: "..."

Hình như so với lần trước, lần này Hạ đại nhân có vẻ trưởng thành hơn rồi thì phải, không còn gào khóc cha gọi mẹ như lần đầu đến đây nữa.

Ông ta vừa nói xong liền thấy một người đàn ông cũng nhảy vào, nhưng rất nhanh liền chạy mất, ông ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì hắn đã biến mất rồi.

Phán quan ngồi ngẩn người một lúc mới giật mình đứng dậy.

Hướng hai người kia chạy đi hình như là vòng luân hồi?

Vậy chẳng phải...