Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 190: Em là ánh dương ấm áp của anh (1)



người anh em, dù sao cũng là người chơi với nhau, anh có cần gấp rút muốn giết tôi như thế không hả? Dù có gấp cũng đâu đánh thắng cô được.

Hạ Kỳ Như đánh người xong liền nghênh ngang đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước lại bị một con dao dí vào hông mình, cô thở dài có chút bất đắc dĩ.

Lại tới nữa rồi, cô đã nói là muốn giết người thì né cô ra rồi mà, mấy người cứ đuổi theo cô mãi là có ý gì? Mấy người không thấy phiền nhưng cô thấy rất phiền đó.

Aaaa!!!!

Trong con hẻm vắng lại lần nữa vang lên tiếng thét chói tai của một người đàn ông, mấy người đàn ông khác vừa từ con hẻm kia đi ra, nghe thấy tiếng hét chói tai này liền tặc lưỡi.

Đúng là tấm chiếu mới mà, haiz!!!

May cho ngươi là hôm nay tâm trạng cô ta tốt, không muốn giết người đấy, không giờ xác ngươi đã lạnh rồi.

...

Hạ Kỳ Như xử lý xong mấy người theo đuôi liền vui vẻ chạy đi mua đồ ăn, hoàn toàn không ý thức được mình không phải đang đi chơi mà là tham gia trò chơi sinh tồn.

- cháu cảm ơn.

Hạ Kỳ Như mua đồ ăn xong liền tung tăng tung tẩy rời đi.

Cô còn nhớ lúc mới tới thế giới này vào mười ngày trước, lúc đó cô nghèo kiết xác đến một cái bánh bao năm nghìn cũng không mua nổi, đã vậy còn bị người ta đuổi giết từng giây từng phút một. Bởi vì lúc cô xuyên tới chính là lúc nguyên chủ đang tham gia một trò chơi sống còn để có tiền trả nợ cho cặp bố mẹ cực phẩm của mình, chỉ cần là người sống sót cuối cùng trong năm trăm người cô liền nhận được số tiền thưởng là năm mươi triệu đô.

Nhưng trò chơi này không giống như các chương trình thực tế khác. Tuy cũng là trò chơi, nhưng chủ đề của nó lại là chết chóc.

Ngoại trừ cô ra còn có bốn trăm chín mươi chín người chơi khác tham gia cùng, những người này sẽ lẫn vào trong đám đông, trên tay cũng được đeo một chiếc đồng hồ điện tử có chức năng định vị những người chơi còn lại.

Bởi vì trò chơi này không phải trò chơi thực tế ảo mà là người thật việc thật.

Bối cảnh của trò chơi chính là thành phố mà bọn họ đang sinh sống, người chơi có thể là bất kỳ ai, học sinh, công chức, người vô gia cư, thậm chí là cả quán quân của mùa trước.

Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, người chơi không được phép sử dụng súng, không được phép giết người ở nơi công cộng, không được tìm sự trợ giúp từ người khác, không được nói cho người khác biết về sự tồn tại của trò chơi này.

Nói cách khác họ sẽ phải đơn độc chống lại bốn trăm chín mươi chín người chơi còn lại.

Tính nhân đạo duy nhất của trò chơi này chính là sau mỗi 24h, người chơi sẽ có ba mươi phút hồi phục thể lực để tiếp tục trò chơi cho đến khi trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Với cách chơi như vậy, những người chơi yếu ớt hoặc có sức chiến đấu thấp sẽ bị loại đầu tiên, mà thân thể Hạ Kỳ Như xuyên vào lại vừa vặn đáp ứng được điều kiện đó, cho nên chưa tới một ngày cô ấy đã bị người ta giết một cách tức tưởi.

Tít tít...

Cô còn đang hồi tưởng, đồng hồ điện tử trên tay liền vang lên âm thanh cảnh báo, trên màn hình có rất nhiều chấm xanh đang tiến đến chỗ cô.

Hạ Kỳ Như: "..."

Đợi cô ăn no rồi hẵng tới không được sao?

Cô bây giờ thật sự rất đói mà.

- bây giờ đang là giờ cơm, mọi người không thấy đói sao?

Hạ Kỳ Như vừa nhai một viên cá viên chiên vừa nói, cô hoàn toàn không muốn đánh nhau chút nào, giờ cô chỉ muốn tìm quán mới để ăn cơm thôi.

Người chơi: "..."

Ăn cơm?!?

Cô em này đầu bị va vào chỗ nào nên hỏng rồi à?

- muốn ăn cơm cũng được, cô có thể xuống địa ngục để ăn.

Có người vừa nói xong liền ra tay ngay.

Chỉ cần giết được cô, trong tài khoản của anh ta sẽ lập tức có thêm năm triệu đô đó.

Đúng vậy.

Từ lúc bắt đầu trò chơi, tất cả người chơi đều sẽ được cộng một trăm nghìn đô vào tài khoản, đây có thể coi là tiền đặt cọc của chủ nhân trò chơi giành cho mọi người.

Nhưng số tiền này sẽ không cố định mà luôn luôn di động, giết được càng nhiều người, số tiền người chơi kiếm được càng cao.

Hệ thống cũng sẽ dựa vào đó để xác định thứ hạng của người chơi.

Lấy Hạ Kỳ Như và bốn người chơi này làm ví dụ đi.

Tài khoản ròng của cô hiện tại là năm triệu đô, cũng tức là cô đã giết được tổng cộng năm mươi người chơi, nếu tiếp tục giết chết bốn người chơi trước mặt cô sẽ được không thêm bốn trăm ngàn đô vào tài khoản, còn ngược lại, ai trong số bốn người chơi kia giết được cô, vậy năm triệu đô kia của cô sẽ thuộc về người đó mà chẳng cần phải vất vả đi giết năm mươi người chơi khác làm gì.

Đây cũng chính là lý do mà càng về sau người chơi ở thứ hạng càng cao càng dễ bị người ta truy sát, còn những người chơi cấp thấp cũng chính là mục tiêu ban đầu của mấy người kia lại bị rơi vào quên lãng với một điều kiện tiên quyết.

Chỉ cần không lượn lờ trước mặt người chơi khác bạn sẽ có thể sống nhăn răng tới vòng cuối của trò chơi này.

Đáng tiếc Hạ Kỳ Như bây giờ lại không thích làm một con cá ướp muối nữa.

Dù sao chủ đề của trò chơi này là chết chóc, cô không giết người thì có vẻ không tôn trọng người tạo ra trò chơi này cho lắm.

...

Tại một quán cơm nào đó.

Hạ Kỳ Như sau khi xử lý mấy cái xác kia xong liền xông thẳng đến tiệm cơm gần nhất như không có gì xảy ra.

- cháu gái, chúc cháu ăn ngon miệng nhé.

Chủ quán cơm là một bác gái ngoài năm mươi tuổi, gương mặt hiền từ phúc hậu, thấy cô cả người nhếch nhác cũng không ghét bỏ, vẫn tiếp đón cô rất nhiệt tình. Bà chủ vừa rời đi, ghế ngồi bên cạnh cô đột nhiên nhiều thêm một người, bởi vì bàn trong quán ăn là kiểu bàn ghế dài giành cho mười người ngồi nên nếu có người ngồi cạnh cũng không có gì lạ, dù sao cũng là quán ăn bình dân, cứ có chỗ trống là ngồi thôi.

Hạ Kỳ Như phớt lờ sự tồn tại của người kia, chỉ tập trung ăn và ăn, mãi cho tới khi bên hông cảm giác được dị vật chạm vào mới ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh.

- đứng dậy, đi theo tao.

Người kia ghé bên tai cô nói nhỏ, nơi này quá đông người hắn không thể ra tay được.

Hạ Kỳ Như phớt lờ hắn, tiếp tục ăn phần cơm của mình.

- con kia mày điếc à, mau đi theo tao ngay.

Hắn vừa dứt lời, mũi dao cũng khảm vào da thịt cô, nhưng giây tiếp theo, mũi dao đột nhiên chuyển hướng, hông hắn đột nhiên nhói lên, chỉ vài giây sau liền gục đầu xuống, sự sống trên người cứ thế bị xói mòn từng chút một.

Đợi đến khi Hạ Kỳ Như rời khỏi quán cơm đó một đoạn thật xa, đồng hồ điện tử trên tay cô mới báo chuyển khoản thành công, cô nhìn số tiền trong tài khoản đã tăng lên hai con số liền nhếch môi.

Tuy quy tắc trò chơi này cấm người chơi giết người ở nơi công cộng nhưng vẫn có vài trường hợp ngoại lệ, đó chính là chỉ cần không để những người xung quanh phát hiện ra cô giết người và lúc hắn vừa chết không bị ai phát hiện ra là được.