Hạ Kỳ Như thử vai xong không rời đi ngay mà đi ngồi ở một ghế đá gần đó trước.
Ngồi chờ khoảng 1 tiếng vẫn không thấy người mình cần tìm thì cho Tiểu Hắc vào dò đường.
Tiểu Hắc: "..."
Lại là nó, tiểu chủ nhân cô càng ngày càng lười rồi đấy.
"Ta không lười, nhỡ đâu lúc ta đi vào hắn lại đi ra thì sao, nên vẫn phải có người ở đây canh chừng chứ?"
"Ta tình nguyện là người ở lại."
"..."
Tiểu Hắc lần này quá cố chấp, Hạ Kỳ Như chỉ đành tự mình đi vào.
Theo kinh nghiệm của hai thế giới trước, lần nào cô gặp Cảnh Thiên, hắn đều đang gặp nguy hiểm, thế nên Hạ Kỳ Như đặc biệt lựa mấy chỗ vắng người mà tìm, cuối cùng chỉ còn lại nhà vệ sinh nam là cô chưa vào mà thôi.
Hạ Kỳ Như đấu tranh tâm lý hồi lâu, sau lại nhìn trái nhìn phải, xác định không có người mới đi vào.
Tóm lại thà tìm nhầm còn hơn bỏ sót.
Kết quả người cần tìm không thấy đâu, người không muốn gặp lại lại gặp lần nữa.
\- Hà tiểu thư, lần này cô rơi đồ gì ở nhà vệ sinh nam vậy?
Thiệu Huy khoanh tay trước ngực, cả người hơi dựa vào cửa nhà vệ sinh, hoàn toàn cắt đứt con đường chạy trốn của Hạ Kỳ Như.
Dù vậy Hạ Kỳ Như vẫn không hoảng không vội, cực kỳ bình tĩnh đáp lời.
\- rơi người.
\- người? Ở đây sao?
Thiệu Huy nhìn cô hơi nhướn mày.
\- liên quan đến anh à?
Hạ Kỳ Như vẫn lạnh nhạt nói, muốn đi vệ sinh thì đi đi, quản lắm thế làm gì?
"Tiểu chủ nhân, cô ở đây, cho dù hắn muốn đi cũng đi không nổi."
"..."
Hạ Kỳ Như im lặng một chút liền nạt lại Tiểu Hắc.
"Thế ngươi còn không giúp ta tìm người đi."
Hạ Kỳ Như vừa nói xong liền thấy Hạ Lăng đột nhiên xuất hiện ở đây, thấy cô cậu ấy vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ.
\- tiểu tỷ tỷ, xin tỷ hãy giúp ta cứu một người.
"Ai?"
Ta còn đang bận tìm người nhé?
"Tiểu chủ nhân đi theo cậu ta đi, cậu ta biết Cảnh Thiên đang ở đâu."
Tiểu Hắc nhìn thấy Hạ Lăng như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đẩy Hạ Kỳ Như qua chỗ cậu nhóc.
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền bảo Hạ Lăng dẫn đường.
Thiệu Huy thấy cô vội vã cũng tò mò chạy theo sau, nhưng hắn vừa quay đầu, Hạ Kỳ Như lại lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Cô gái này...
\- tiểu tỷ tỷ ở đây.
Hạ Lăng dẫn Hạ Kỳ Như lên tầng hai, tay chỉ vào nhà vệ sinh nam đang treo biển sửa chữa kia.
Hạ Kỳ Như vừa nhìn liền biết có mùi âm mưu, cô không nói hai lần lập tức chạy vào trong, lúc thấy cái xe lăn ngã chổng chơ trên sàn nhà, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm bất an.
Tuy vậy Hạ Kỳ Như vẫn đi lên bắt đầu đạp từng cửa phòng để tìm người.
...
\- người này có quan hệ gì với cậu vậy?
Hạ Kỳ Như nhìn người đang cấp cứu trong phòng rồi lại nhìn Hạ Lăng.
\- anh trai em.
Hạ Lăng lí nhí nói, sau đó lại giải thích thêm.
\- thực ra anh ấy không phải người tàn bạo như trong lời đồn đâu, anh ấy đã từng cứu mạng em, còn nuôi em ăn học nữa, chỉ đáng tiếc em mệnh bạc, cuối cùng vẫn uổng phí công sức của anh ấy.
\- tàn bạo? Ý em là gì vậy?
Hạ Kỳ Như có chút khó hiểu, liên quan...có liên quan.
Ngồi xe lăn, tính cách tàn bạo...ác ma họ Triệu kia?
Hạ Kỳ Như nhìn Hạ Lăng xác minh thấy cậu nhóc gật đầu, nội tâm liền sụp đổ.
Không sao, dù sao cũng là kiếp trước, kiếp này vẫn chưa xảy ra nên cô vẫn có thể tránh được.
Chỉ là người trong lời nói của Hạ Lăng và người trong ký ức của nguyên chủ có chút mâu thuẫn.
Ký ức của Hà Nguyệt Vy tuyệt đối không có vấn đề.
Không đúng...
Hạ Kỳ Như nhanh chóng lọc ra được một tin tức quan trọng.
Từ lúc Hà Nguyệt Vy đến Triệu gia cô ấy chưa từng được gặp mặt tên họ Triệu này, hơn nữa mỗi lần cô ấy bị đánh đều không thấy bóng dáng của tên họ Triệu kia đâu, ngay cả lần cuối cùng kia cũng không thấy.
Theo lời người hầu nói thì chính là Triệu gia chê cô ấy không còn sạch sẽ, tên họ Triệu kia sợ nhìn thấy cô sẽ làm bẩn mắt mình nên chưa bao giờ chịu gặp mặt.
Nói cách khác, tên họ Triệu này có thật sự sai bảo người đánh nguyên chủ hay không vẫn là một ẩn số.
Quan trọng nhất, nếu hắn thật sự được Triệu gia sủng ái yêu thương đúng như trong lời đồn, vậy thì vì lý do gì mà bọn họ lại để hắn một mình tự đến nhà vệ sinh, không thấy hắn đâu cũng không đi tìm kiếm?
Hạ Kỳ Như nhớ tới biển sửa chữa ở ngoài nhà vệ sinh nam kia, lại nhớ tới cái xe lăn bị đạp hỏng và cả người đầy máu và vết bẩn trên người Cảnh Thiên khi đó, đôi mắt đột nhiên trở nên ám trầm.
Cuối cùng vì để bảo đảm an toàn cho Cảnh Thiên, Hạ Kỳ Như quyết định đưa người về nhà mình trước.
Bởi vì Hạ Lăng trước đó từng học y, cũng có thời gian chăm sóc Cảnh Thiên nên Hạ Kỳ Như liền giao người cho cậu ta chăm sóc, còn bản thân lại chạy đến Triệu gia một chuyến.
Hạ Lăng có ý muốn dẫn cô đi, nhưng Hạ Kỳ Như bảo cậu ta ở lại chăm sóc Cảnh Thiên, nên cậu chỉ có thể nghe lời cô, nhưng vẫn không quên dặn cô nhớ cẩn thận.
Hạ Kỳ Như cực kỳ tự tin, Triệu gia lớn như thế, cô chắc chắn không thể lạc được.
Chỉ đáng tiếc, Hạ Kỳ Như quá đề cao bản thân mình rồi.
Rõ ràng trước đó nhớ như in địa chỉ nhà Triệu gia kia, nhưng mới quay đầu một cái đã chẳng nhớ Triệu gia kia ở xó xỉnh nào nữa.
"..."
"Tiểu chủ nhân, bệnh mù đường của cô là bẩm sinh à? "
Nếu vậy Tiểu Hắc thật sự rất lo ngại cho tương lai của tiểu chủ nhân nhà mình đấy.
"Không phải."
Ngày bé khả năng xác định phương hướng của cô rất tốt, dù ở một nơi xa lạ cô vẫn có thể xác định được đường về.
Nhưng bắt đầu từ năm 9 tuổi Hạ Kỳ Như liền không thể nhớ được những con đường mình đã đi qua nữa, khả năng xác định phương hướng cũng kém dần, nói là khả năng xác định phương hướng kém còn không bằng nói cô bị mất ký ức đi.
Nhớ có một đoạn thời gian cô ký ức của cô về không gian xung quanh gần như là bị xóa sạch, đến mức Hạ Kỳ Như không nhớ nổi cả phòng của mình ở đâu dù cô đang ở ngay trong nhà, vì thế năm 10 tuổi cô được bà ngoại đón về quê sống.
Từ ngày về quê sống, căn bệnh kỳ quái kia của cô mới dần chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng nó không biến mất hoàn toàn, vì thế Hạ Kỳ Như thi thoảng lại bị lạc đường một cách ngớ ngẩn, chẳng hạn như lúc này chẳng hạn.
Hạ Kỳ Như đang nhàm chán ngồi ngoài đường, Tiểu Hắc đột nhiên rời khỏi cổ tay cô mà bay lên không trung vài vòng, một lúc sau nó túm về một hồn ma.
"Tiểu chủ nhân, hay cô hỏi nó đi, hồn ma này tồn tại khá lâu rồi nên chắc chắn thuộc đường."
\- đại...đại sư, ta chỉ là một hồn ma nhỏ bé mà thôi, xin ngài tha cho ta.
Hồn ma kia từng thấy Hạ Kỳ Như tiêu diệt mấy con ác ma khác, thế nên nó đối với cô lại vừa tôn sùng lại vừa sợ hãi, kiêng kỵ năng lực của cô.
\- biết Triệu gia ở đâu không?
\- biết...biết.
\- vậy dẫn đường đi.
\- vâng.
Hồn ma kia vội vã dẫn đường cho cô.
Triệu gia.
Hạ Kỳ Như chỉ đến thăm dò tình hình nên sau khi quan sát xong liền trở về.
Tiểu Hắc nhìn mấy người Triệu gia yên ổn nằm trên sàn nhà, thật sự rất hoài nghi nhân sinh.
Cái chỉ gọi là quan sát không của cô là thế này đó hả?