"Tiểu chủ nhân, cô làm vậy có phải hơi tuyệt tình rồi không?"
Tiểu Hắc hơi ấp úng nói, tốt xấu gì cũng phải ở lại giải thích các kiểu chứ.
"Hắn đã không tin ta, ta nói nhiều thêm hai câu thì có ích gì?"
Hạ Kỳ Như lạnh nhạt nói.
Cô cmn vì sợ hắn không tin mình nên mới quay video lại làm bằng chứng, hắn thế mà lại nghĩ cô làm vậy để cứu tộc nhân của mình, ngươi thử hỏi xem có tức không?
Bản thân nỗ lực vì người khác nhiều như thế, thế mà họ lại cho rằng mình làm thế chỉ vì bản thân mình, nói như thế chẳng khác nào tạt một chậu nước lạnh vào người ta giữa trời đông giá rét cả.
Như thế cô còn ở lại làm gì.
Tuy hiện tại cô là người sói, nhưng Cảnh Thiên cũng không thể vì vậy mà coi cô như sủng vật để nuôi được.
Đã vậy hắn còn khống chế cô kiểm soát cô nữa.
"Tiểu chủ nhân, nhỡ đâu hắn vì thích cô quá nên mới muốn khống chế cô, kiểm soát cô thì sao?"
"Hắn không thích ta."
Hạ Kỳ Như lạnh lùng phủ nhận lời Tiểu Hắc nói.
Cảnh Thiên đối với cô đúng là đặc biệt tốt hơn so với người khác, nhưng không phải vì hắn thật sự yêu thích cô, hắn làm vậy một phần là bởi hắn cảm thấy cô mới mẻ muốn giữ cô lại để cuộc sống của mình bớt nhàm chán hơn, lý do còn lại, có lẽ Kiều Dương và Cảnh Thiên đã từng gặp nhau rồi và đó chính là lý do mấu chốt để hắn cứu cô, đem cô về nuôi dưỡng.
Dù sao với cái tính kia của hắn, nhìn cũng không phải loại lương thiện gì cho cam.
"Tiểu chủ nhân, có phải cô hiểu lầm gì với Cảnh Thiên rồi không?"
Tuy nhiều lúc Cảnh Thiên hơi biến thái, nhưng đa số thời điểm hắn đối với tiểu chủ nhân rất tốt mà.
Hạ Kỳ Như nghe vậy chỉ cười nhạt.
Tốt hay không tốt, chỉ có cô là người rõ ràng nhất.
Ý cô đã quyết, dù là ai cũng không thể thay đổi được.
Tiểu Hắc thấy không khuyên giải được cô liền từ bỏ, bắt đầu chuyển chủ đề.
"Vậy tiểu chủ nhân, sau này cô dự định làm gì?"
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền ưỡn thẳng ngực, lý lẽ hùng hồn nói.
"Đập chết Tiêu Vân kia, đi lên đỉnh cao của đời người."
"..."
...
Tại một nơi khác.
Cảnh Thiên vừa thấy đại quản gia trở về liền đi tới hỏi.
\- tìm thấy bé con chưa?
\- vẫn chưa...đại nhân, ngài vẫn ổn chứ?
Đại quản gia thấp thỏm nhìn Cảnh Thiên, mất đi sủng vật yêu thích, chắc hẳn đại nhân giờ đang tức giận lắm.
\- không có gì, mất đi đồ chơi yêu thích nên có chút không vui thôi.
Cảnh Thiên thản nhiên nói, vẻ mặt đã khôi phục trở lại như thường.
Vốn đã quen với sự tồn tại của cô, giờ không thấy nữa, tuy có hơi khó chịu, nhưng ngoại trừ khó chịu ra cũng không cảm thấy có gì khác nữa.
Dù sao nhìn tình hình của con nhóc kia, tuyệt đối không phải loại người hay chịu đòn.
Hắn tin không có sự bảo vệ của hắn, cô vẫn cứ sống tốt mà thôi.
Đại quản gia quan sát vẻ mặt của hắn mấy lần, xác định hắn thật sự không sao mới cẩn thận hỏi tiếp.
\- vậy đồ dùng của sủng vật kia...
\- tạm thời cất trước đi.
Cảnh Thiên nói xong liền đứng dậy trở về phòng mình.
Đại quản gia thở dài.
Đại nhân cuối cùng vẫn là không chịu từ bỏ người sói kia.
Cũng chẳng biết người sói kia cho đại nhân ăn bùa mê thuốc lú gì nữa.
Thật đáng ghét mà.
...
15 năm sau.
\- công chúa, chúng ta tới đây làm gì vậy?
Người đàn ông nhìn thiếu nữ chưa trưởng thành ở trước mặt, cẩn thận lên tiếng dò hỏi.
\- cướp thánh khí.
Thiếu nữ vừa dứt lời, hai mắt người đàn ông liền sáng rực lên.
Thánh khí.
Hắn không nghe nhầm đấy chứ?
\- tiểu tỷ tỷ, nhưng chúng ta đã có rất nhiều thánh khí rồi.
Thiếu niên ở phía sau ấp úng nói, dập tắt luôn nhiệt huyết của người đàn ông ở phía trước, hắn quay lại lén lút lườm thiếu niên kia một cái.
Thiếu niên kia lập tức rụt đầu lại không dám nói nữa.
Thiếu nữ thấy vậy liền chậm rãi quay lại nhìn người đàn ông kia một chút, hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Người đàn ông kia lập tức cúi đầu xuống.
\- công chúa, ta sai rồi.
Cũng chẳng biết công chúa coi trọng nhân loại này ở chỗ nào nữa, ngoài cái mặt đẹp với nấu ăn ngon ra thì có lợi ích gì nữa đâu.
Người đàn ông tuy không phục nhưng cũng không dám ý kiến gì, tôn chỉ của tộc là phục tùng công chúa vô điều kiện, ai dám nghi ngờ lập tức bị đuổi khỏi tộc ngay.
Thế nên tuy số lượng người sói trong tộc rất ít, còn lẫn thêm cả một nhân loại, nhưng thực lực lại không thể xem thường, đến huyết tộc lẫn huyết liệp còn phải dè chừng bọn họ mấy phần cơ mà, vì vậy người đàn ông kia chỉ bất mãn một chút, một lúc sau đã quẳng chuyện này ra xa vạn dặm rồi.
\- công chúa, chúng ta sắp tới nơi rồi.
Người đàn ông nhìn mảnh hoang tàn phía trước, mày nhíu lại, móng vuốt ở hai tay cũng bắt đầu mọc dài ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, thiếu nữ nghe vậy hơi gật đầu, bình tĩnh tiến về phía trước.
Thiếu niên nhân loại kia chậm chạp chạy theo sau.
Lúc tổ hợp ba người tới nơi, người sói và huyết tộc đã đánh nhau đến ta sống ngươi chết rồi.
\- công chúa, thánh khí đang ở trong tay người kia.
Người đàn ông chỉ vào thiếu nữ đang được người sói bảo vệ gắt gao kia, ánh mắt sáng rực.
Hạ Kỳ Như nghe vậy khóe môi hơi cong lên, nhưng không có phản ứng gì tiếp theo cả.
Người đàn ông và thiếu niên kia đi theo cô lâu như vậy cũng coi như có chút hiểu biết với cô, thế nên tuy sốt ruột, nhưng bọn họ vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh cô, chờ chỉ thị tiếp theo.
Nửa tiếng sau.
Hạ Kỳ Như nhìn rừng cây bị phá tàn tạ ở phía dưới, âm thầm phê bình đám người này phá hoại môi trường sinh thái của tự nhiên.
Mà lúc này cả người sói lẫn huyết tộc đã thương vong hơn nửa, người đàn ông thấy cơ hội đã đến liền quay lại nhìn Hạ Kỳ Như.
\- công chúa, thời cơ của chúng ta đến rồi.
\- không phải của chúng ta, là của huyết liệp.
Hạ Kỳ Như vừa dứt lời, một đám người từ bụi cây đối diện chui ra, trên tay họ đều là vũ khí bằng bạc.
Huyết liệp vừa xuất hiện, bầu không khí đã căng thẳng nay càng căng thẳng hơn.
Người sói với huyết tộc không hẹn mà cũng quay người bỏ chạy.
Bọn họ hiện tại người thì chết người thì bị thương, làm gì có cửa đấu với huyết liệp, lại thêm thánh khí này vốn là của huyết liệp, nay chính chủ tới rồi, bọn họ không chạy chẳng nhẽ lại hai tay dâng trả thánh khí cho huyết liệp chắc.
Chỉ là người sói với huyết tộc trước giờ như nước với lửa, thế nên dù bỏ chạy vẫn không quên kèn cựa đối phương, đánh đến sứt đầu mẻ trán.
Hạ Kỳ Như nhìn thấy thánh khí sắp chạy mất liền không nói hai lời, lập tức nhảy ra chặn đứng đường đi của thiếu nữ kia.
\- Kiều Dương, tránh ra, đừng có tự mình tìm đường chết.
Tiêu Vân nhìn thấy Hạ Kỳ Như thì hơi giật mình, 15 năm nay cô ta bị ăn không ít khổ từ chỗ Hạ Kỳ Như, giờ thấy người là sợ, nhưng sau lưng huyết liệp với huyết tộc đã đuổi tới, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đối đầu trực diện với Hạ Kỳ Như.
\- công chúa, người này để ta.
Người đàn ông lập tức lao lên chắn cho Hạ Kỳ Như khỏi công kích của Tiêu Vân.
\- Khắc Tư, nếu ngươi giúp bọn ta thoát khỏi bọn họ, thánh khí này sẽ là của ngươi.
Tiêu Vân không đánh lại người sói này, chỉ có thể cầu hòa, ai biết người sói kia lại không chút động lòng, còn lạnh giọng nói.
\- giết ngươi rồi thì thánh khí cũng là của ta thôi.
Công chúa ghét ngươi như thế, ta có ngu mới nghe lời ngươi.
Người đàn ông kia vừa nói xong, động tác đột ngột dừng lại, sau đó hắn bất ngờ quay lại tấn công Hạ Kỳ Như.
Người đàn ông đột nhiên không điều khiển được hàn động của mình thì hoảng sợ không thôi, vội vã hét lên với Hạ Kỳ Như.
\- công chúa mau chạy đi.
\- tiểu tỷ tỷ, mau tránh đi.
Thiếu niên kia chỉ là nhân loại thông thường, tốc độ sao so được với người đàn ông kia, thế nên cậu nhóc chỉ có thể gào trong vô vọng.
Đúng vào lúc đó, một bóng người xuất hiện ôm Hạ Kỳ Như rời khỏi nơi đó mà đưa cô tới một mỏm đá cao hơn, một giọng nói ôn hòa cũng vang lên trên đỉnh đầu Hạ Kỳ Như ngay sau đó.