Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 57: (7) Diễn viên nổi tiếng



Editor + beta: ?ℓσℓιsα?

Diệp Trăn biến mất một thời gian cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trước công chúng, đối mặt với những câu hỏi của phóng viên, truyền thông, cô vẫn luôn im lặng không nói, nhưng cuối cùng vẫn bất lực cười nói: “Cuộc sống chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió, bất kỳ sự lựa chọn nào cũng là một thử thách không biết đến bao giờ mới hết, chỉ cần chúng ta luôn kiên định với bản thân thì không ai hay bất cứ điều gì có thể làm cản trở bước tiến của chúng ta. Xin bạn bè truyền thông, những người quan tâm tôi và các fans hâm mộ của tôi hãy yên tâm, hãy chú ý đến các tác phẩm của tôi nhiều hơn, xin cảm ơn.”

Cô không có ảm đạm chán nản, cũng không có thất vọng đau lòng và không đứng dậy nổi như một số người nào đó vui sướng khi người khác gặp họa đang chờ mong, cô vẫn xinh đẹp, trưởng thành, đoan trang và tao nhã như cũ, vẫn là một nữ hoàng kiêu ngạo!

Diệp Trăn không cần chơi lá bài thương cảm, đóng vai đau khổ để người ta xuất đầu vì mình, cô chỉ cần được người ta ngưỡng mộ và ngước nhìn, cô vẫn kiêu ngạo như lúc ban đầu.

Đương nhiên cũng có người nói rằng, chồng ngoại tình mà mặt không đổi sắc thì hiển nhiên là không phải dùng tình cảm sâu nặng mà là vì cuộc hôn nhân vụ lợi, bây giờ tai họa đến và từng người bay đi. Nhưng những lời nhận xét như vậy rất nhanh đã bị công khai lên án và dập tắt, bị nhấn chìm trong một cơn lũ bình luận không tiếc lời, không gợi lên được một chút bọt nước nào.

Chị Lưu rất vui mừng, “Bây giờ dư luận đều đang đứng về phía chúng ta, mặc dù tai tiếng chồng ngoại tình sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của em, nhưng đợi khi em hoạt động trở lại thì chị sẽ mang hình ảnh của em trở về. Còn Tiêu tổng bên kia, rốt cuộc thì em tính làm gì?”

Diệp Trăn nói: “Đương nhiên là ly hôn, không bỏ vào thùng rác để giữ lại bên người làm ghê tởm chính mình hay sao?”

“……Vậy thì khi nào em chuẩn bị ly hôn? Nếu như Tiêu tổng không đồng ý thì phải làm sao?”

“Anh ta sẽ đồng ý.” Diệp Trăn không lo lắng về việc Tiêu Văn không muốn ly hôn hay như thế nào đó, cô còn sợ anh ta ly hôn sẽ sung sướng đến mức không thể đội nón xanh nữa (?), ngón tay cô gõ lên mặt bàn, tâm trạng rất tốt, “Chị Lưu, gần đây chị chú ý giúp em một chút, có lẽ mấy ngày nữa tin tức về việc em ngoại tình cũng sẽ bị lộ ra.”

Chị Lưu sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Trăn nói hai chữ: “Tiêu Văn.”

Chị Lưu a một tiếng: “Anh ta còn có mặt mũi để nói em ngoại tình? Làm cái gì? Lấy sự đồng tình hả?! Người đàn ông này lúc trước thật đúng là nhìn lầm anh ta, nhưng với tình hình hiện tại của anh ta, e rằng dù anh ta có nói thì cũng không ai tin anh ta.”

“Tin hay không thì cứ chờ xem kịch vui, mang tai mang tiếng mới là thật.”

Tin tức bây giờ ai quan tâm bạn thật hay giả, độ đáng tin cậy như thế nào, miễn là có thể thu hút được sự chú ý của mọi người, chỉ cần thành công thì những cái khác đều không phải trọng điểm.

Mặc dù thông tin hóa là tốt, nhưng điểm mấu chốt cũng càng ngày càng thấp.

Thỉnh thoảng Tiêu Văn sẽ gọi điện cho cô, cô sẽ trực tiếp chặn anh ta, anh ta lại tìm người đại diện và trợ lý của cô, nói tóm lại là không thiếu cách để đến quấy rầy cô, còn dọa rằng nếu như cô không muốn cho mọi người biết mình đã làm những gì thì tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời.

Bắt được nhược điểm nên nói chuyện cũng trở nên tự tin hơn.

Chị Lưu hỏi cô có nhược điểm gì mà để bị bắt được?

Diệp Trăn: “Tiêu Văn nói em có quan hệ tình cảm với Tiêu Sách.”

Chị Lưu kinh ngạc nói: “Không phải chứ! Lời này mà anh ta cũng nói được? Người đàn ông này thật là khốn nạn!”

Diệp Trăn xì bật cười.

“……Em cười cái gì?”

“Chị Lưu chửi giỏi lắm!”

Ngoài Tiêu Văn ra thì Tiêu Sách cũng mong ước cô, nhưng đương nhiên là cô sẽ không đáp lại, giọng nói dịu dàng của người đàn ông có chút bất đắc dĩ: “Chị ba, chị qua cầu rút ván như vậy thì thầy giáo sẽ rất đau khổ.”

Diệp Trăn kéo váy nói: “Mấy ngày nữa chính là ngày tụ họp của Tiêu gia, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt.”

Anh hơi nheo mắt lại: “Chị ba, chị đang đùa với lửa.”

Diệp Trăn cười cười, không thèm để ý nói: “Nếu cậu năm không muốn thì hãy quên đi, tôi tự đi tìm người vừa ý.”

Tiêu Sách: “Chị ba thích, thầy giáo tự nhiên sẽ chiều theo.”

Sau khi tắt điện thoại, Diệp Trăn lại bắt đầu đi tìm váy trong phòng chứa quần áo, chọn tới chọn lui, cuối cùng cô cũng chọn được một bộ váy dài cổ trung màu xanh lục đậm có đường xẻ tà ở hai bên trong tủ, dài từ đùi đến mắt cá chân, đeo một đôi giày cao gót màu đen, xứng với vòng cổ kim cương, tóc dài lười biếng được uốn xoăn nhẹ và rải rác trên vai, trang điểm xinh đẹp, túi xách màu gạch phá cách.

Vào ngày này, cô và Tiêu Văn một trước một sau đi tới Tiêu gia.

Tiêu Văn nhìn thấy cô thì hai mắt bốc hỏa: “Diệp Trăn, không ngờ cô lại là loại phụ nữ này.”

Diệp Trăn nhíu mày nhìn anh ta: “Tiêu Văn, anh ngoại tình bị bắt gian nên mới có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, anh còn không nghĩ cách để cải thiện thành tích và khôi phục danh tiếng của công ty, mà lại đi gặp tôi để nói về những chuyện này, anh như vậy thì tính là loại đàn ông gì?”

Tiêu Văn nhìn xung quanh, đến gần cô nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô và Tiêu Sách bẩn thỉu như thế nào!”

Diệp Trăn bang một cái tát vào mặt anh ta, vô cùng thất vọng: “Tiêu Văn, tôi đã hứa với mẹ là sẽ sống với anh thật tốt, nhưng anh chỉ nghĩ muốn vu khống cho tôi! Tôi liên lạc với cậu năm mấy lần là vì tôi đã nhờ cậu ấy dạy cho tôi đánh bài, chị dâu bọn họ có thể tự mình làm chứng, nếu như anh không tin thì tôi cũng không còn lời nào để nói.”

Tiêu Văn ôm mặt, tức giận trừng mắt nhìn, Tiêu Dương đang xem diễn bên cạnh liền lập tức đi tới khuyên can, ngăn Tiêu Văn nói: “Được rồi, chị ba đi tìm chị cả bọn họ chơi bài đi, hôm nay là ngày lành không tốt để cãi nhau. Còn nữa, anh ba thật sự đã hiểu lầm chị ấy rồi, lúc chị ba và em năm gặp mặt em cũng có ở đó, thật sự không có gì cả……Anh ba, anh cũng đừng làm ầm ĩ quá khó coi, mọi người trong nhà đều đang ở đây! Ông bà đã nói rồi, chỉ thích ở nhà sống yên ổn qua ngày, không cần làm lớn mọi việc lên.”

Vừa nhắc tới ông bà, quả nhiên Tiêu Văn sẽ có điều cố kỵ.

Anh không có bằng chứng, vừa rồi thật vất vả mới có cơ hội để ở riêng với Diệp Trăn, anh đã bật máy ghi âm, nhưng Diệp Trăn lại không chịu thừa nhận……

Chỉ có thể tính trước.

Diệp Trăn liếc mắt nhìn Tiêu Văn một cái, tràn đầy thất vọng: “Cảm ơn cậu tư đã cầu tình giúp tôi, tôi sẽ đi qua chào hỏi ông bà trước, sau đó lại đi tìm chị dâu bọn họ.”

Cuối cùng Tiêu Văn cũng cảm nhận được cái gọi là có khổ mà không nói nên lời, không có ai tin anh, ở trong mắt người ngoài, Diệp Trăn là một người phụ nữ tốt, chịu đựng sự sỉ nhục để duy trì một gia đình tốt, Tiêu Sách là một thiếu gia ôn tồn lễ độ, nho nhã nhẹ nhàng, chỉ có anh là trốn vợ ra bên ngoài làm loạn, còn bị người ta chụp lại được, là người đàn ông đã ngoại tình.

Tiêu Sách đang uống trà với đám người anh cả và anh hai ở đằng xa, khi nhìn thấy Diệp Trăn bước vào, ánh mắt anh rơi vào trên đôi chân như ẩn như hiện của người phụ nữ đang bước đi.

Anh nâng kính lên, nụ cười càng thêm ôn hòa vô hại.

Ngón tay vuốt ve thành cốc, máu trong toàn thân lúc này mới thức tỉnh, sôi trào, thiêu đốt.

Lần này Diệp Trăn chơi bài hiếm có khi mới giành được cơ hội thắng tiền, chị cả khen cô: “Xem ra em năm dạy cũng không tính là vô ích, học xong rồi đúng là không giống nhau.”

Diệp Trăn cười tủm tỉm bỏ tiền vào trong túi: “Cũng là do em có thiên phú.”

Chị cả mỉm cười.

Diệp Trăn hiếm khi thắng tiền nên liền muốn đi ra ngoài khoe khoang, cô đi đến bên cạnh Tiêu Văn, làn váy xẻ tà hướng về phía Tiêu Sách, khoanh chân nhẹ nhàng lắc lư: “Thầy giáo, hôm nay học sinh của thầy đã có thể tốt nghiệp rồi, hôm nay tôi đã thể hiện tài năng của mình, chị cả cũng khen tôi thông minh.”

Tiêu Sách ôn tồn lễ độ, nói: “Chị ba quả nhiên lợi hại, nhưng vẫn còn quá sớm để tốt nghiệp.”

Tiêu Hoa Tiêu Khải sôi nổi cười nói: “Lần này cuối cùng cũng đưa tiền cho em ba, thật là hiếm có, chúng ta hãy ăn mừng một chút.”

Diệp Trăn cười cười, rụt rè nói cảm ơn.

Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, Tiêu Văn nghiến răng nghiến lợi.

Đôi nam nữ chó này thật đúng là có thể diễn!

Tiêu Sách nói đúng, không có bằng chứng thì sẽ không ai tin anh cả, bởi vì ngoại tình nên danh dự của anh đã bị giảm sút rất nghiêm trọng, bình thường cũng không được lòng ông nội, còn bà nội thì lại thích đứa cháu trai nhỏ này nhất, mà em năm ở trong mắt mọi người lại là người hiền lành lễ độ nhất, lời cậu ta nói ra so với lời nói của anh thì còn đáng tin hơn rất nhiều.

Nghĩ đến việc Tiêu Dương đã khuyên anh vài lần, bộ dáng không tin anh một chút nào……

Anh không thể nóng vội!

Anh vẫn luôn chú ý xem Diệp Trăn và Tiêu Sách có đang lén lút giở trò riêng tư gì hay không! Nhưng mãi đến lúc ăn cơm tối, bọn họ vẫn bình thường hòa thuận, cử chỉ nói chuyện cũng không có bất kỳ sự mờ ám nào. Anh không hề lơ là cảnh giác, sau bữa tối, cả nhà cùng nhau ngồi ăn tráng miệng, ông bà rất vui vẻ chơi đánh bài cùng với hai chị dâu.

Tiêu Văn đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, là thư ký của anh gọi điện tới, nói là Dương Nhược Nhược vẫn đang tìm anh nên cô ta sẽ đợi anh ở bên ngoài công ty, nói là có chuyện quan trọng, nếu như anh không đến thì cô ta sẽ tự tìm phóng viên để mở cuộc họp báo!

Tiêu Văn tức đến điên rồi, cô gái ngây thơ và tốt bụng ở trong mắt anh không biết đã thay đổi từ khi nào, không thông cảm cho sự vất vả của anh mà lại còn tới kéo chân sau của anh nữa!

“Đừng quan tâm cô ta.”

“Lên tiếng kêu gọi với phóng viên, để xem ai dám có quan hệ với cô ta!”

Bây giờ Tiêu Văn đã có phần nắm chắc, ông nội đã tha thứ cho anh, nguyện ý cho anh một cơ hội, điều này cũng chứng tỏ rằng Tiêu gia sẽ giúp anh, là đứng về phía của anh, quyền lực và địa vị của Tiêu gia còn không đủ để trấn áp một tin tức nhỏ hay sao?

Anh khịt mũi, nhìn Dương Nhược Nhược như là đang nhìn một con kiến ​​trên mặt đất, trực tiếp vào trong nhà.

Ai ngờ vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy Tiêu Sách và Diệp Trăn đang ghé vào với nhau, mặc dù thân trên của hai người đã cách nhau một khoảng cách nhất định, nhưng bọn họ lại đang cùng nhau nhìn vào một màn hình điện thoại.

Sắc mặt anh tối sầm, bước tới.

Khi đến gần, quả nhiên anh liền nhìn thấy lòng bàn tay của người đàn ông đang duỗi thẳng vào trong làn váy, đáng giận nhất chính là trên mặt hai người lại trông có vẻ rất tự nhiên tự tại, người phụ nữ kia còn mỉm cười, “Thầy giáo nhỏ thật là thông minh, tôi còn tưởng mình đã tốt nghiệp được rồi, xem ra trận đấu này lại bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.”

“Chị ba cũng thông minh, học rất nhanh.”

Bàn tay kia di chuyển qua lại, tình sắc ái muội.

Anh nhất định phải vạch trần đôi nam nữ chó chết này! Ông nội đang đánh bài ở bên kia, đứng nói nói cười cười cùng với những người khác, Tiêu Sách ghé vào một bên chơi trò chơi, mấy đứa trẻ nhỏ tuổi nên không thích chơi với người lớn, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy đâu.

Không ai để ý tới những gì đang xảy ra ở đây.

Tiêu Sách và Tiêu Văn liếc mắt nhìn nhau, Diệp Trăn không thèm nhìn Tiêu Văn, giống như một chút cũng không sợ anh sẽ làm cái gì.

Anh cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay đang di chuyển ở dưới làn váy màu xanh đậm, không thể kìm nén được dòng máu đang sôi trào của mình, giọng anh trầm thấp, khàn khàn mà căng chặt, nói: “Chị ba vất vả rồi, còn vì tôi mà chuẩn bị món quà lớn như vậy.”

Diệp Trăn nhìn anh, sóng mắt lưu chuyển.

Anh lật nhẹ cổ tay, làn váy trượt xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại, đường nét hoàn mỹ càng làm cho hai mắt anh tối sầm, thấp giọng nói: “Thầy giáo rất thích.”

Tiêu Văn mặt đỏ tai hồng, bùng nổ tức giận!

Lúc này mà còn nhẫn nữa thì anh không phải là đàn ông!

Diệp Trăn đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía Tiêu Văn nói: “Tiêu Văn, vừa rồi tôi mới nhận được một cuộc gọi từ người đại diện, nói là Dương tiểu thư tìm chị ấy để làm ăn.”

Tiêu Văn sửng sốt.

Diệp Trăn dựa vào trên ghế, bàn tay nhỏ bé tao nhã chạm vào bàn tay to ở trên đùi của cô, lười biếng chơi đùa lại giống như khiêu khích, thanh âm nhàn nhạt rất khổ sở: “Dương tiểu thư nói cô ấy đang mang thai, cô ấy sắp sinh rồi. Nếu như anh còn không đi gặp cô ấy thì cô ấy sẽ làm lớn mọi chuyện, dù sao thì cô ấy cũng chỉ còn hai bàn tay trắng nên sẽ không mất đi cái gì cả, nhưng anh lại không giống như vậy, Tiêu Văn, nếu như mọi chuyện càng lớn hơn……”

Cô nhìn ông bà đang cười đùa không thôi ở bên kia, bác cả bác hai, Tiêu Hoa Tiêu Khải……

Tiêu Văn cũng nhìn qua, trong lòng phức tạp, anh có con?

Người đàn ông ba mươi tám tuổi đột nhiên lại có một đứa con, trong lòng vẫn rất là kích động, dù sao anh cũng đã không còn trẻ nữa rồi. Lúc trước cũng đã từng có ý định muốn sinh con với Diệp Trăn, nhưng kế hoạch làm việc của Diệp Trăn đã được sắp xếp đến tận hai năm sau, nên làm sao cô có thể sinh con cho anh được? Chỉ có thể tạm thời gác lại.

Nếu như Dương Nhược Nhược thật sự mang thai con của anh, đứa trẻ mà anh đã tha thiết mơ ước, anh không ngại nuôi dưỡng cô sinh ra đứa trẻ, tốt nhất là một đứa con trai.

Diệp Trăn tò mò nói: “Tiêu tổng, không biết cha của con anh là ai?”

Tiêu Văn từ vui mừng chuyển sang tức giận, thấp giọng nói: “cô có ý gì?”

Diệp Trăn áy náy nói: “Xin lỗi, vô tình lại nói sự thật rồi, dù sao thì Dương tiểu thư cũng đã hầu hạ mấy người đàn ông cùng một lúc, bây giờ anh vui mừng vì được làm cha, tôi làm vợ vẫn phải nhắc nhở anh một câu đúng không? Tránh cho anh khỏi bị lợi dụng, tôi cũng chỉ suy nghĩ cho anh thôi.”

Không biết là bị chạm vào nơi nào, cô đột nhiên kêu lên một tiếng, vỗ tay người đàn ông, “Cậu năm cẩn thận.”

Tiêu Sách hơi nheo mắt lại, câu môi nói: “Xin lỗi, thầy đã quá mức.”

Tiêu Văn: “……?!”

Anh vừa tức vừa hận, người phụ nữ này dám cho anh khiêu khích lớn như vậy, cho anh đội nón xanh, vậy mà anh còn phải lén lút không dám cho người ta biết, chẳng lẽ cô không sợ hay sao? Anh đột nhiên chạy tới kéo Diệp Trăn đứng lên, ghế cọ xát với mặt đất phát ra một tiếng vang bén nhọn, còn chưa kịp nói ra lời tức giận, Diệp Trăn dơ tay chính là một cái tát, bang một tiếng giòn vang, tất cả mọi người đều nhìn về phía này——

Đôi mắt Diệp Trăn đỏ hoe, nhấp môi cười lạnh: “Tiêu Văn, tôi nói sai à? Bây giờ anh còn muốn ra tay với tôi? Dương tiểu thư nói cô ấy đã mang thai con của anh, cô ấy muốn sinh con ra, tôi thật là may mắn, mấy tháng nữa thôi là tôi sẽ được làm dì! Tiêu Văn, anh thật quá đáng!”

Tiêu Văn sững sờ khi bị tát, Diệp Trăn vừa mới tát xong thì anh liền trở tay muốn tát trả lại: “Con đàn bà khốn nạn——”

Nhưng Tiêu Sách đã nắm lấy cổ tay anh: “Anh ba, trong chuyện này là lỗi của anh, tại sao anh lại đánh chị ba?”

Tiêu Văn tức giận đến mức hoàn toàn mất hết lý trí: “Cút ngay cho tao! Mày cũng không phải là thứ tốt lành gì, mày đã làm gì với chị dâu ở trong miệng của mày, mày còn không rõ hay sao?”

Tiêu Sách lạnh mặt, “Anh ba ăn nói cho cẩn thận, ông bà nội đều đang ở đây.”

Tiêu Văn còn muốn mắng, nhưng ông nội ở bên kia đã ném tách trà thật mạnh lên trên bàn: “Hừ! Tiêu Văn, cháu đã làm ông quá thất vọng, đây là cái gọi là đã xử lý ổn thỏa của cháu hay sao?”

Trong lòng Tiêu Văn lộp bộp một tiếng, nhìn thấy ông bà cha mẹ đều thất vọng và không hài lòng nhìn anh.

Diệp Trăn lễ phép nói: “Ông bà, chú bác, cha mẹ, con xin lỗi, là do con thất lễ, hôm nay con xin lỗi trước vì không thể tiếp thêm được nữa, ngày khác con lại đến xin lỗi sau.”

Tiêu Văn muốn bắt cô nhưng đã bị Tiêu Sách ngăn lại. Tiêu Văn chửi ầm lên: “Con khốn, cô nói rõ ràng cho tôi!”

Cô không thèm để ý, vội vàng bước đi, Tiêu Hoa và Tiêu Khải ra hiệu cho vợ mình cùng đi qua nhìn xem, bây giờ bọn họ cũng không thể chơi bài được nữa, bầu không khí tốt đã bị biến mất.

Ông nội: “Cháu đến nhà thờ rồi quỳ xuống cho ông, quỳ đến ngày mai rồi tới gặp ông. Tiêu Văn, cháu còn không thể xử lý được công việc riêng của mình thì làm sao ông có thể tin tưởng mà giao công ty lại cho cháu?”

Đây nhất định là lời phê bình nặng nhất và tàn nhẫn nhất.

Cha mẹ Tiêu Văn còn muốn khuyên nhưng đã bị ánh mắt lạnh lùng của ông nội dọa trở về.

Tiêu Văn chỉ có thể đi quỳ, bởi vì không ai nghe hoặc tin những gì mà anh nói, nhưng cho dù anh có quỳ đến chết thì có lẽ cũng không thể tránh khỏi việc ấn tượng của ông nội sẽ không có lợi cho công việc của anh.

Lại nói Diệp Trăn khi trở về phòng thì không cầm được nước mắt, cả hai chị dâu đều đã tiến vào khuyên nhủ cô, cô đứng ở cửa sổ quay đầu lại, nói: “Để cho hai chị chê cười rồi.”

Hai chị dâu vẫn luôn khuyên cô đừng nên quá đau buồn, phải giải quyết xong chuyện của Dương Nhược Nhược trước, đứa nhỏ này khẳng định không thể có, người phụ nữ kia vừa nhìn đã biết không phải là loại tốt lành gì, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ phải chịu tội, còn về sự việc bên trong thì cũng chỉ biết khuyên cô nói cậu ba chỉ là nhất thời bị mê mắt, anh biết sai thì nhất định sẽ sửa, bảo cô đừng lạnh tâm với cậu ba nữa.

Diệp Trăn trầm mặc rất lâu, giọng nói như là bay tới từ nơi xa: “Có một lần em hoàn thành công việc sớm, vội vàng về nhà muốn cho Tiêu Văn một bất ngờ, nhưng lại nhìn thấy anh ấy và Dương tiểu thư đang ngủ trên giường của chúng em.”

Mặc dù Diệp Trăn không có gia thế tốt, nhưng danh tiếng và địa vị của cô lại không thấp, khi chưa gả vào Tiêu gia, cả nhà bọn họ đều rất thích xem phim của cô, sau khi cô kết hôn thì lại phát hiện cô ở chung cũng không tồi, là người hiểu chuyện và hợp tình hợp lý, cũng không phải là lấy về để cho Tiêu Văn đạp hư!

Khi chị dâu cả và chị dâu thứ hai rời khỏi phòng Diệp Trăn, cả nhà mới biết Tiêu Văn không chỉ đưa Dương Nhược Nhược đến biệt thự lêu lổng mà còn thừa dịp vợ không có ở nhà để mang về nhà tìm kích thích! Một người phụ nữ sẽ luôn hiểu một người phụ nữ, cô đã suy nghĩ ra một màn kịch lớn, để cho Tiêu Văn bị trách mắng một trận!

Tâm trạng Diệp Trăn rất tốt, gọi điện thoại cho chị Lưu, nhờ chị ấy giải quyết Dương tiểu thư cho thật tốt, thuận tiện bảo chị ấy kiểm tra một chút xem có phải cô ta đã thật sự mang thai hay không, nếu như thật sự mang thai, đợi sau khi Tiêu Văn đi chịu phạt xong thì sẽ đưa cho anh ta, người phụ nữ này kiếp trước cũng chưa từng mang thai mà bây giờ lại mang thai, không biết đứa nhỏ này là của ai? Đương nhiên, nếu như không phải là của Tiêu Văn thì sẽ tốt nhất, bị cắm hai cái sừng cùng một lúc thì không thể nào tốt hơn được nữa.

Cô vào nhà vệ sinh trang điểm lại, vừa mới rớt hai giọt nước mắt, lớp trang điểm cũng đã trôi hết rồi.

Cô đang trang điểm thì cửa phòng bị mở ra.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông dịu dàng, đôi mắt mang ý cười đang dựa vào cửa.

“Cậu năm có việc gì?”

Tiêu Sách đứng đằng sau nhìn đối diện cô qua tấm gương, một tay ôm chặt eo cô, cúi người, đặt cằm lên cổ cô: “Chị ba, chị có hài lòng với biểu hiện của thầy giáo hay không?”

Anh dùng một tay sờ vào bờ mông khéo léo của người phụ nữ, khi sờ đến bên cạnh, anh chui vào theo khe hở của váy.

Diệp Trăn siết chặt ngón tay đang cầm thỏi son, cô cười nhẹ, tiếp tục tô son, giọng nói nhàn nhạt: “Còn chưa đủ.”

“Sao lại không đủ?”

“Còn tùy vào biểu hiện của cậu.”

Anh có chút khó hiểu ừ một tiếng, đôi mắt sâu thẳm đối diện với cô qua lớp thấu kính, Diệp Trăn thong thả khép môi vào, xoay người lại bám vào vai người đàn ông, “Cậu năm sợ?”

Anh bế cô đặt lên bồn rửa tay, hai chân cô thong thả đung đưa ở dưới bồn, bị người đàn ông cầm lên quấn quanh eo, ngón tay thon dài thô ráp hướng từ mắt cá chân rồi chạy lên trên——

Lớp vải mềm rủ xuống, dưới ánh đèn sáng ngời, đôi chân dài trắng nõn của cô lại càng xinh đẹp động lòng người!

Cắn vào tai cô, giọng nói ấm áp khàn khàn: “Sợ? Cho dù chị ba có làm gì thì thầy giáo đều sẽ đồng hành cùng với chị.”

Má Diệp Trăn hơi đỏ lên, bàn chân cọ nhẹ vào eo người đàn ông, nhấp môi cười một tiếng.

Ánh mắt anh càng sâu, cầm chân người phụ nữ đặt lên trên vai mình, cô kêu lên rồi ngả người ra sau, khuỷu tay chống lên bồn rửa tay lạnh giá.

Anh khẽ cong môi, đôi mắt đen láy giống như lưu ly nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng áp lên làn da mềm mại ở trên chân, hơi thở nặng nề nguy hiểm có thể nuốt chửng người khác.

Diệp Trăn cười lạnh, một chân đạp lên trên ngực anh.

Anh nhìn bàn chân đáng yêu trong lòng ngực, ngay cả ngón chân cũng đáng yêu, ngón tay trượt xuống, ấn sâu vào trong lớp vải, khàn giọng nói: “Chị ba, tôi lại vượt quá.”

Con sói mặt người này!

Diệp Trăn dùng một chân đá văng anh ra “Cậu năm tự trọng.”

Anh nhìn cô, đeo kính vào, khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn và lễ độ thường ngày, “Chị ba đừng nóng giận.”

Diệp Trăn cười một tiếng, nhảy ra khỏi bồn rửa tay.

Tiêu Văn quỳ suốt một đêm, suýt chút nữa đã bị gãy đầu gối, Diệp Trăn dậy thật sớm để đi gặp anh ta, nhìn bộ dáng hùng hổ chửi rủa của anh ta thì không nhịn được cười, một bên nói: “Tiêu tổng đừng lo, tình yêu mới của anh là thật sự mang thai, tôi đã nhờ người chăm sóc cho cô ta và đứa trẻ ở trong bụng cô ta thật tốt rồi, chỉ cần chờ anh về nữa là xong.”

Tiêu Văn đầu tiên là vui mừng, nhưng sau đó lại vô cùng thất vọng và tức giận: “Diệp Trăn, không ngờ cô lại là loại phụ nữ không giữ phép tắc như thế này, cô phải xin lỗi tôi, cô dám dụ dỗ em chồng của chính mình! Nếu như bị nói ra thì thanh danh, sự nghiệp và tương lai của cô đều sẽ bị hủy hoại! Còn nữa, cô đừng làm tổn thương Nhược Nhược, cô ấy là một cô gái tốt!”

Lúc trước còn ghét bỏ cô ta không hiểu chuyện, ghét bỏ cô ta không đủ thanh lịch và xinh đẹp, nhưng bây giờ mang thai thì lại biến thành một cô gái tốt.

Diệp Trăn thờ ơ nói: “Có ai tin lời Tiêu tổng nói hay không?”

“Lời tôi nói chính là sự thật, nếu như cô muốn mọi người không biết thì trừ khi mình đừng làm!”

“Cho nên anh ăn cứt mới có thể bị phát hiện, tôi không ăn thì tại sao lại xong đời?”

“……Cô còn muốn ngụy biện, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những chuyện đã xảy ra giữa cô và em năm! Cô cho tôi đội nón xanh, cô đúng là một người phụ nữ không biết giữ phép tắc!”

Cô đột nhiên ghé vào tai anh: “Anh cho rằng tôi không biết trong tay anh có máy ghi âm?”

Tiêu Văn kinh hãi.

Diệp Trăn đột nhiên lấy điện thoại ra, cho anh xem một đoạn video: “Cho anh xem màn kịch bắt gian, Tiêu tổng thích sự kích thích như vậy, khẳng định là anh sẽ rất thích.”

Tiêu Văn kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh mặn nồng giữa anh và Dương Nhược Nhược trong video, khiếp sợ đến mức nghẹn lời: “Cô, cô, cô……”

Cô cười một tiếng, cất điện thoại đi.

“Tiêu tổng, nếu như anh còn dám nói bậy thì tôi sẽ để cho mọi người cùng nhau thưởng thức, thế nào?”

Diệp Trăn không còn tâm trạng để nói thêm điều gì với Tiêu Văn, cô chỉ đến để nhìn xem anh ta có đủ thảm hay không thôi, hiển nhiên là vẫn chưa đủ.

Sau khi rời khỏi Tiêu gia, cô liền đi gặp Dương Nhược Nhược, bây giờ Dương Nhược Nhược đang được sắp xếp ở trong một khách sạn nhỏ, lúc trước chị Lưu gọi điện thoại cho cô, nói rằng Dương Nhược Nhược đang thật sự mang thai, có lẽ đã được ba tuần rồi.

Diệp Trăn chỉ quan tâm một việc, cô nhìn người phụ nữ đang sợ hãi nhìn mình ở trên ghế sô pha: “Đứa nhỏ là của ai?”

Dương Nhược Nhược nói: “Tiêu Văn!”

Diệp Trăn lạnh lùng nói: “Dương tiểu thư chỉ sợ là không biết, con người của tôi tàn nhẫn độc ác, ghét nhất là lừa gạt và phản bội, nếu như cô không nói thật thì tôi sẽ có trăm ngàn cách để đối phó với cô. Nhưng ngược lại, nếu như cô nói cho tôi biết thì tôi còn có thể giúp cho cô.”

Dương Nhược Nhược vẫn kiên trì nói đó là của Tiêu Văn.

Chị Lưu nói: “Người phụ nữ này không biết điều!”

Diệp Trăn cười: “Dương tiểu thư có lẽ vẫn không hiểu, tôi không hy vọng cô sẽ sinh con cho Tiêu Văn, nhưng ngược lại, nếu như cô sinh con cho bất kỳ ai khác ngoài Tiêu Văn thì tôi đều sẽ chúc mừng cho cô.”

Dương Nhược Nhược kinh ngạc nhìn cô, Diệp Trăn nói: “Suy nghĩ đi? Hay là cô đã hầu hạ quá nhiều người đàn ông nên cũng không biết đó là người nào đấy chứ?”

Thật đúng là bị nói trúng tim đen, cô hy vọng đó là của Tiêu Văn, nhưng mơ hồ lại cảm thấy đó là của bạn trai, thời gian thân mật quá gần, chính cô cũng không thể nói rõ.

Nhất định là của Tiêu Văn!

Diệp Trăn sờ cằm, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cô khẳng định nói: “Không phải của Tiêu Văn, rốt cuộc là của ai?”

Dương Nhược Nhược hoảng hốt, lớn tiếng phản bác: “Cô đừng nói bậy, là của Tiêu Văn, chính là của Tiêu Văn!”

Diệp Trăn khịt mũi, Dương Nhược Nhược thật sự có mang thai, rất có thể kiếp trước cô ta cũng mang thai, nhưng cô ta không mang thai với Tiêu Văn nên tự nhiên mới không thể sinh ra, cho nên cô ta mới bí mật phá thai. Kiếp này cô ta lại mang thai, nhưng lại không còn tình chàng ý thiếp với Tiêu Văn giống như kiếp trước nữa, cho nên cô ta mới muốn lấy đứa nhỏ ra để trói buộc anh ta.

Nghĩ thế này thì mọi câu đố tự nhiên cũng được giải quyết dễ dàng.

Buổi sáng Tiêu Văn bị ông nội dạy dỗ, buổi chiều thì bị cha dạy dỗ, anh ta đã mất hết mặt mũi.

Còn có đứa trẻ kia, mẹ anh nói, tuyệt đối không thể sinh nó ra! Cũng không nhìn xem mình là thể loại gì, dù có sinh ra thì Tiêu gia bọn họ cũng sẽ không hỏi đến, Tiêu Văn nói: “Đó là con của con……”

“Còn không biết là hạt giống của ai, con đừng để bị cô ta lợi dụng!”

Nhược Nhược là một cô gái đơn thuần, nhất định là con của anh.

Về điểm này thì Tiêu Văn vẫn rất tự tin, gần tới tối mới về đến nhà, ai ngờ vừa mới mở cửa ra thì Dương Nhược Nhược liền nhào tới, “Tiêu Văn, em rất nhớ anh!”

Tiêu Văn vốn định đẩy cô ra, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng cô, anh liền ôm lấy bả vai cô nói: “Nhược Nhược, em chịu khổ rồi.”

Chiều hôm sau Diệp Trăn lại trở về Tiêu gia, xin lỗi vì sự thất lễ vào buổi tối hôm đó, ông nội làm người lạnh lùng, cứng rắn nên không nói gì thêm, thật ra bà nội lại khuyên cô, Diệp Trăn bất đắc dĩ nói: “Dương tiểu thư đã dọn vào nhà rồi, cháu không khuyên Tiêu Văn được, cháu đã hỏi Dương tiểu thư, nhưng lời nói của cô ấy lại mập mờ, cháu đoán đứa trẻ kia không phải của Tiêu Văn, nhưng Tiêu Văn lại không chịu tin cháu, cháu cũng không còn cách nào khác.”

Ông nội vỗ bàn, “Tiêu Văn đã bị người phụ nữ kia mê hoặc rồi!”

Diệp Trăn thông minh nên không nói nữa, ngoan ngoãn làm một cô cháu dâu nhỏ bị bắt nạt.

Cuối cùng khi trở về phòng, cô nghe thấy lời dặn của ông nội: “Gọi Tiêu Văn trở về! Tôi muốn nghe xem nó sẽ giải thích như thế nào!”

Tiêu Văn vừa mới lấy lại được một chút sự tự tin sau hai ngày ôn hương nhuyễn ngọc*, được ngưỡng mộ và sùng bái —— anh còn rất thông minh, tìm một căn hộ kim ốc tàng kiều*. Ngoài ra còn đặc biệt cho người đi điều tra Diệp Trăn, anh không tin mình không thể không tìm thấy bằng chứng ngoại tình của người phụ nữ kia! Bây giờ lại bị gọi về nhà, chân nháy mắt liền có chút mềm nhũn.

*Ôn hương nhuyễn ngọc: Mô tả hương thơm mỏng manh của làn da người phụ nữ

*Kim ốc tàng kiều dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Ai ngờ khi vừa về đến nhà thì đã bị một trận mắng đổ ập xuống đầu, “Mày nói mày sẽ xử lý thật tốt, chính là đưa người phụ nữ kia về nhà để chăm sóc?”

Tại sao cả nhà lại biết? Rõ ràng là anh đã làm rất bí mật!

Diệp Trăn đang nằm vui vẻ trong phòng ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Tiêu Dương, “Chị ba, ông nội tức giận đến mức đánh anh ba, còn tước luôn cả chức tổng giám đốc Thịnh Thế của anh ấy.”

Diệp Trăn nghi hoặc: “Vậy tổng giám đốc bây giờ là do ai đảm nhiệm?”

“Em năm.”

“……Còn Tiêu Văn?”

“Ông nội yêu cầu anh ấy làm đội phó của em năm, để cho anh ấy học hỏi thêm từ em năm.”

……Thật sự là quá tốt!

Diệp Trăn không ngờ ông nội sẽ sắp xếp như vậy, thật bất ngờ và hợp ý của cô!

Tiêu Văn thuộc tuýp người đa tình, đa tình rất nhiều nhưng cũng rất nhẹ dạ, nhưng so với tình yêu thì anh ta lại càng coi trọng sự nghiệp hơn, Diệp Trăn có thể thông đồng với Tiêu Sách để cho anh ta bị cắm sừng, nhưng đối với sự nghiệp, cho dù Tiêu Sách có trở thành người đứng đầu Tiêu gia thì Tiêu Văn vẫn có thể tiếp tục quản lý Thịnh Thế như cũ, trở thành bá chủ của một phương.

Đây không phải là điều mà Diệp Trăn muốn nhìn thấy, anh ta coi thường những tài sản mà ký chủ có được bằng sức lao động và chăm chỉ của cô ấy, còn để cho kẻ thứ ba mà ký chủ hận nhất được tùy ý giẫm đạp, nên đương nhiên là Diệp Trăn sẽ không thể để cho anh ta ngồi ở vị trí đó mà hô mưa gọi gió!

Bây giờ sự nghiệp của anh ta đã gặp phải trắc trở, bị Tiêu Sách nhỏ hơn mười mấy tuổi chiếm giữ vị trí, cô còn thông đồng với Tiêu Sách, ngay cả vợ cũng bị Tiêu Sách chiếm lấy, dưới sự đả kích song song, anh ta nhất định sẽ nổi điên.

Hơn nữa, kế hoạch của Tiêu Văn đã bị thất bại, Dương Nhược Nhược, người đã làm hại anh ta mất đi chức vụ tổng giám đốc khẳng định cũng sẽ không khá hơn.

Diệp Trăn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tiêu Sách: “Cậu năm, chúc mừng.”

Tiêu Sách đang ở trong phòng làm việc, nâng kính lên, dịu dàng nói: “Chị ba, chúc mừng qua điện thoại không đủ chân thành.”

Diệp Trăn nhướng mày: “Cậu đang ở đâu?”

“Phòng làm việc.”

Diệp Trăn rời đi với mái tóc dài buông xõa.

Khi đi đến cửa phòng làm việc của Tiêu Sách, cô tình cờ gặp phải người giúp việc đang bưng nước trà tới, cô chủ động nhận lấy: “Để tôi mang vào.”

Cô gõ cửa, từ xa truyền đến một tiếng nói: "Mời vào."

Đây là lần đầu tiên Diệp Trăn đến phòng làm việc của Tiêu Sách, căn phòng tối om, trên bàn chỉ có một ngọn đèn và một cái máy tính, cô đặt khay trà lên trên bàn, xem nhẹ ánh mắt đang nhìn vào hai chân cô của người đàn ông, nhưng mà lần này cô lại mặc váy dài, anh mơ hồ có chút không hài lòng.

“Cậu năm, cậu về nhà rồi mà vẫn còn chăm chỉ như vậy, quả nhiên là còn chăm chỉ hơn cả chồng của tôi.”

Tiêu Sách híp mắt lại, dịu dàng nói: “Chị ba, mời ngồi.”

Cô mỉm cười, đi đến ngồi xuống đối diện người đàn ông.

Tiêu Sách nói: “Chị ba tìm tôi có việc gì?”

Diệp Trăn ừ một tiếng: “Tôi nghe cậu tư nói sau này cậu sẽ là tổng giám đốc của Thịnh Thế, tôi hy vọng cậu năm sẽ chăm sóc tốt cho anh ba của cậu.”

Tiêu Sách nâng kính lên, nhếch môi nói: “Được.”

Đôi mắt Diệp Trăn mỉm cười, đột nhiên dừng lại, từ khóe mắt, cô nhìn thấy mũi giày của người đàn ông đã kéo dài đến bắp chân của cô.

Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiêu Văn tức giận xông vào, vốn còn đang muốn nói cái gì đó nhưng khi vừa nhìn thấy Diệp Trăn cũng ở đó, anh lập tức phải nhịn lại cơn tức giận: “Diệp Trăn, tại sao cô lại ở đây? Đừng nói với tôi là cô tới đây để nói chuyện!”

Diệp Trăn không nhúc nhích, tùy ý để cho mũi giày của người đàn ông nâng làn váy cô lên.