Là một nhà đầu tư, ông chủ của Thịnh Thế, người đứng đầu rạp chiếu phim Thịnh Thế, người thừa kế có triển vọng nhất Tiêu gia, người kính rượu với anh có thể nói là nối liền không dứt.
Từ đạo diễn, phó đạo diễn, nam chính, nhà làm phim, điều phối viên,... cho đến các vai phụ nhỏ.
Tiêu Sách ôn tồn và lễ độ, nhưng khi anh nhấc tay lên thì lại tràn đầy một khí phách nghiêm nghị.
Không phải ai kính rượu thì anh cũng sẽ uống, ngay cả khi đạo diễn đi đến, đối phương ngẩng đầu uống liền một hơi thì anh cũng chỉ nhã nhặn nhấp một ngụm, có người muốn khuyên anh, anh cười nho nhã, bộ dáng trông rất dễ nói chuyện nhưng lại khiến cho người ta không tự giác được mà ngậm mồm.
Trông anh có vẻ dễ nói chuyện nhưng lại tự mang theo vài phần khí chất, cho dù có như thế thì mọi người cũng không dám nói gì thêm. Một vài nhân vật nhỏ đến kính rượu, anh cùng lắm cũng chỉ nâng ly rượu lên chứ không chạm vào rượu, cũng không có ai dám nói anh không phải.
Bởi vì anh chính là Tiêu Sách.
Nửa năm sau anh còn lớn mạnh hơn so với nửa năm trước, chỉ là những góc cạnh sắc bén đó đều được anh che giấu ở dưới nụ cười ấm áp của anh, người trong giới đều lén lút nói anh là cáo già, âm hiểm xảo trá nhất, đừng để bị nụ cười của anh lừa dối, không biết còn thông minh hơn Tiêu Văn bao nhiêu lần! Ông cụ nhà Tiêu gia có ánh mắt rất tốt, nếu người ở vị trí kia vẫn là Tiêu Văn thì Thịnh Thế sẽ không có cảnh sắc như hôm nay.
Diệp Trăn đã sớm biết anh không bình thường, mặc dù bây giờ anh đã thay đổi phương hướng, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ không người nào có thể ngăn cản được!
Ánh mắt của cô thật đúng là không tệ.
“Cô Diệp, tôi rất thích phim của cô, tôi kính cô một ly.”
Tiêu Sách, người đang được mọi người kính trọng lại thật sự muốn kính rượu cho cô? Diệp Trăn có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên trong ánh mắt của những người cùng bàn khi họ nhìn vào cô, còn có đột nhiên nhận ra và hiểu rõ, dù sao thì cũng đã công khai nói rõ là bạn tốt rồi mà.
Diệp Trăn hơi cong môi lên liếc anh một cái, cầm ly rượu lên: “Cảm ơn Tiêu tổng luôn để mắt.”
Tiêu Sách nhẹ nhàng nói: “Cô Diệp quá khiêm tốn.”
Anh quá hào phóng, ngửa đầu lên đã uống cạn một ly, trong lòng đám người đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất đều biết phải làm gì.
Diệp Trăn lắc ly, cảm giác chị Lưu đang lặng lẽ nhéo eo mình, cô nhấp một ngụm rồi nhìn trợ lý đi cùng của Tiêu Sách lại rót thêm rượu một lần nữa, cô nói: “Vậy thì tôi cũng kính Tiêu tổng một ly.”
Tiêu Sách nâng kính, cầm ly rượu lên.
Diệp Trăn cười nói: “Tôi kính Tiêu tổng sự nghiệp thành công có được không?”
Anh cười dịu dàng vô hại: “Mượn lời tốt lành của cô Diệp.”
Sau khi uống hết thêm một ly, Diệp Trăn nhìn anh, lần này anh cũng uống cạn cả một ly rượu.
Chị Lưu càng xem thì lại càng không hiểu hai người này đang bán cái thuốc gì, điều duy nhất khiến cho cô vui mừng chính là rốt cuộc lần này cũng không nhìn thấy con sói kia trộm sờ đùi nghệ sĩ nhà cô nữa, thành thật đến mức khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Sách uống liền hai ly, khuôn mặt đẹp trai trắng nõn có chút ửng đỏ, chào hỏi những người khác trong bàn và bảo bọn họ cứ việc uống, cứ việc chơi đùa, không cần để ý đến anh. Đạo diễn và nhà sản xuất cũng uống một vài ly, bọn họ đều rất hào hứng, ngay lập tức trở nên sôi động.
Trong bầu không khí rượu ồn ào, bàn tay đang cầm đũa của Diệp Trăn lại đột nhiên căng thẳng.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai đang khoanh chân, một tay cầm điếu thuốc, thân hình hơi nghiêng thoạt nhìn rất thoải mái lười biếng, nhưng lại là một tư thái từ chối người cách xa ngàn dặm, thấy cô nhìn mình, anh cũng nhìn về phía cô, giống như nghi hoặc: “Cô Diệp?”
Diệp Trăn cười cười, khoanh chân lại kẹp lấy lòng bàn tay thô ráp và nóng bỏng của người đàn ông, “Tiêu tổng tự trọng.”
Khăn trải bàn dày và dài trên chiếc bàn tròn cũng đủ để che đi những ý đồ xấu xa của người đàn ông.
Anh không còn chấp nhất với đôi chân mà anh đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần trong mơ, mà thay vào đó là tấn công vào nơi yếu ớt nhất của cô, ngay khi anh chạm vào, anh đột nhiên hít một hơi thật mạnh.
Người phụ nữ này thực sự mặc một chiếc quần lọt khe hình chữ Đinh (丁)!
Diệp Trăn cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, thân thể hơi dựa vào bàn, một tay cô chống cằm, liếc nhìn khuôn mặt đứng đắn và dịu dàng của người đàn ông.
Cách anh hút thuốc đã làm tăng thêm vài phần gợi cảm cho vẻ bề ngoài tao nhã của anh, nếu như bỏ qua sự sắc dục của anh thì anh hẳn là người đàn ông có khí chất cao quý nhất mà cô đã từng gặp.
Nhận thấy ánh mắt của cô, người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt thâm trầm, nhìn thấy gương mặt cô đỏ ửng cùng với đôi mắt đẹp mờ mịt, cô lại nhấp thêm một ngụm nữa, nước rượu đọng lại trên cánh môi kiều diễm, khiến cho anh không kiềm chế được mà muốn hôn lên môi cô.
Anh tệ hơn.
Anh nghe thấy tiếng hừ nhẹ của người phụ nữ, tựa như ngày xưa ở dưới thân anh vậy.
Diệp Trăn nói: “Tiêu tổng, đã lâu không gặp, anh thật sự không thay đổi chút nào.”
Tiêu Sách nhìn cô, nhẹ nhàng thở ra làn khói thuốc mỏng, trầm giọng nói: “Cô Diệp, ở trong lòng tôi, cô vĩnh viễn là giáo viên tình dục của tôi.”
Diệp Trăn cười lạnh.
Tiêu Sách nói: “Có lẽ cô Diệp không biết, gần đây anh ba đã gặp rắc rối lớn, đứa bé mà người phụ nữ kia sinh ra không phải là con của anh ba, cũng không biết là cô ta đã sinh con với người đàn ông nào, bây giờ anh ba suốt ngày say xỉn, sa đọa hoang đường, bác ba cũng không hề quan tầm anh ấy, càng không cho bác gái giúp đỡ. Người phụ nữ kia còn ăn vạ ở chỗ anh ba không chịu đi, bị bác gái trực tiếp đuổi ra ngoài.”
Diệp Trăn nhướng mày, có lẽ đã đoán được cái kết, cảm giác cũng như vậy, cô đoán không sai, quả nhiên đứa bé kia không phải của Tiêu Văn, chỉ sợ là bây giờ Tiêu Văn đã hối hận muốn chết.
Đương nhiên cũng không khỏi vui sướng khi người khác gặp họa, sớm biết có hôm nay thì tại sao lại làm việc lúc trước?
Nhưng anh còn tệ hơn, Diệp Trăn đột nhiên nắm chặt cổ tay anh, thấp giọng nói: “Đủ rồi.”
Anh tươi cười ôn hòa rút ngón tay ra, lấy khăn tay ra lau, sau đó nghiêng người qua lau cho cô, chốc chốc lại rút ra, đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc, Diệp Trăn chỉ nhìn thấy sự xấu xa của anh.
Tiêu Sách gấp khăn tay lại bỏ vào trong túi quần, dùng những ngón tay đã chạm vào cô rồi kẹp lấy điếu thuốc bên môi, ánh mắt phẳng lặng không một chút gợn sóng, nhưng Diệp Trăn lại nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong đáy mắt anh, sự hưng phấn khi tìm lại được giọt máu của con mồi.
Diệp Trăn cười khẽ một tiếng.
Người đàn ông chợt bắt lấy tay cô đặt lên trên đùi anh, làn da dưới lòng bàn tay vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ, cực kỳ nóng bỏng.
Cô nheo mắt lại, lùi về sau.
Chị Lưu vừa mới uống vài ly rượu, quay đầu lại nhìn thấy Diệp Trăn, kỳ quái hỏi: “Trăn Trăn, em uống say à? Sao mặt lại đỏ như thế này?”
Diệp Trăn nhìn cô, nói: “Không thể ngăn cản sói.”
Chị Lưu lập tức hiểu ra: “…… Fuck!”
Cô liếc nhìn Tiêu Sách, lại nhìn thấy anh vén áo sơ mi trắng lên, bộ dáng yên tĩnh hút thuốc, đẹp trai tao nhã, thật sự là một quý công tử dịu dàng, không giống như là tên biến thái sẽ trộm sờ đùi phụ nữ một chút nào……
Lại nhìn địa thế và vị trí của cái bàn này đi, dựa vào tường, hai bên trái phải đều là người một nhà, quả thật chính là thiết kế riêng cho anh!
Diệp Trăn đứng dậy đi vệ sinh, chị Lưu đi cùng với cô.
Hôm nay cô mặc chân váy dài xẻ tà bao mông, bên trên là áo sơ mi trắng bình thường, làn tóc dài buông xoã.
*Ảnh minh hoạ chứ tả hơi khó hiểu:
Chị Lưu lo lắng nói vào tai cô: “Chị còn tưởng lâu như vậy mà cậu ta không đến tìm em là đã bỏ cuộc rồi, lúc trước nhìn cậu ta đàng hoàng cũng không có gì là không tốt, nhưng bây giờ cậu ta lại như vậy! Thật là quá đáng mà, cũng không nghĩ đến thân phận của hai người! Trăn Trăn, nếu như em thật sự không thể từ chối được, vừa đúng lúc gần đây Hollywood cũng đang tìm diễn viên, chúng ta có thể đi để tránh đầu ngọn sóng, chị không tin cậu ta có thể đuổi theo em!”
Diệp Trăn tô lại môi, nhẹ giọng nói: “Không cần cố tình trốn anh ta.”
Chị Lưu nghi hoặc: “Em vẫn muốn tiếp tục với cậu ta?”
“Lúc trước anh ta không đến tìm em là bởi vì anh ta không đủ khả năng để cho em, nhưng bây giờ anh ta lại dám đến muốn em nên đương nhiên là có khả năng rồi.”
“Bên trên Tiêu Sách còn có một ông cụ, chẳng lẽ cậu ta thật sự có thể làm trái ý ông cụ để cưới em về nhà hay sao? Chị thấy không giống đâu.”
Diệp Trăn nhướng mày cười: “Anh ta muốn cưới là em phải gả?”
Nguyện vọng cuối cùng của kí chủ không bao gồm việc tái hôn, ngược lại còn cực kỳ bài xích đối với việc hôn nhân, nên đương nhiên là cô sẽ không làm trái với nguyện vọng của kí chủ.
Cô chỉ cần vĩnh viễn đứng sừng sững ở trên đỉnh cao nhất, làm cho Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược không thể nào theo kịp.
Về phần Tiêu Sách, nếu như anh thật sự muốn dây dưa không rõ với cô thì đương nhiên là cô sẽ sẵn sàng phục vụ.
Bữa tiệc ăn mừng của《 Ám Hương 》kết thúc bằng một buổi say tập thể, đạo diễn và nhà sản xuất bị người khác khiêng đi, một số diễn viên nam còn say hơn, được người đại diện và trợ lý đỡ lên xe, nghe nói có không ít phóng viên vẫn chờ ở bên ngoài, cũng không biết là có bị chụp ảnh lại hay không.
Người tỉnh táo nhất ngoài Diệp Trăn thì chính là Tiêu Sách.
Anh càng dịu dàng lễ phép hơn với cô, đích thân mở cửa xe cho cô: “Cô Diệp đi đường cẩn thận, nếu như chúng ta có cơ hội thì sẽ hợp tác lại.”
Ngay cả khi hầu hết mọi người đều đã say, nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh như vậy thì cũng không khỏi suy nghĩ nhiều, tâm tư khác nhau.
Diệp Trăn cười nói: “Thật vinh hạnh.”
Chị Lưu rất muốn quỳ, thật đúng là văn nhã bại hoại*, mặt người dạ thú! Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào có thể diễn giải tám chữ “Văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú” này một cách hoàn hảo như vậy ngoài Tiêu Sách!
*Văn nhã bại hoại chính là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.(Gg)
Thời điểm trở về, Diệp Trăn đã nghe chị Lưu trách mắng suốt cả đường.
Cô tựa vào cửa sổ trên xe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Chị Lưu bất lực nói: “Em còn cười được?”
Diệp Trăn nói: “Chị đừng lo.”
Lại là những lời này, chị Lưu đã nghe mòn cả tai.
Bây giờ Diệp Trăn đang sống trong một căn biệt thự ở lưng chừng núi, chị Lưu đưa cô đến cửa, vỗ trán nói: “Chị đau đầu nên phải đi về ngủ một giấc, chờ mai chị tỉnh táo lại thì sẽ nói chuyện tiếp.”
Diệp Trăn phất tay, “Vâng.” Lại dặn tài xế phải đi đường cẩn thận.
Cô nhìn xe đi xa, đang định bấm chuông cửa thì đột nhiên có người từ phía sau nhảy ra ôm cô, che đôi môi cô đang chuẩn bị hét lên, giọng người đàn ông khàn khàn, mỉm cười nói: “Chị ba ngoan.”
Diệp Trăn nhíu mày, định cho anh một cú ngã qua vai nhưng anh đã dễ dàng hóa giải, hai người có qua có lại, vừa quay đầu đã lăn đến một bên trong bụi cỏ.
Anh buông môi cô ra.
Diệp Trăn khịt mũi cười nói: “Tiêu tổng làm gì vậy? Thật sự cho rằng mình chính là Đăng Đồ Tử?”
*Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc ( Nguồn: Từ editor ThuyDuong18 trong truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra)
Tiêu Sách áp sát sau lưng cô, hôn lên cần cổ duyên dáng của cô: “Cô Diệp, thầy giáo có thể làm chuyện mà Đăng Đồ Tử nên làm không?”
Anh giữ chặt cô, nhất định phải được.
Diệp Trăn thật sự không có ý định đánh nhau trên sân, cô nói: “Bây giờ Tiêu tổng có đủ khả năng cho tôi không?”
“Đủ.”
Diệp Trăn nói: “Chỉ sợ ông nói một câu là anh sẽ héo.”
Tiêu Sách: “Chị ba chờ xem.”
Diệp Trăn nhướng mày không tin: “Ồ?”
Cô nghe thấy âm thanh cởi dây lưng, sau đó cô được lấp đầy.
Cô hít vào một hơi, ngón tay cuộn tròn lại.
……
Tiêu Sách ôm cô đi vào trong xe, Diệp Trăn khóa ngồi trên người anh, nhìn anh nhét quần lót hình chữ Đinh (丁) của cô vào trong túi quần áo của anh, Diệp Trăn nâng cằm anh lên, “Thầy giáo, anh biết anh giống cái gì không?”
Tiêu Sách hít một hơi, cắn đôi môi hồng nhuận của người phụ nữ, giọng nói khàn khàn như phát ra từ trong cổ họng: “Giống cái gì?”
Diệp Trăn cười: “Giống biến thái.”
Anh tàn nhẫn, hai mắt Diệp Trăn híp lại, đột nhiên ôm mặt người đàn ông rồi hôn lên môi anh, anh sửng sốt một lúc rồi điên cuồng hôn lại: “Trăn Trăn, Trăn Trăn.”
Từng lời nói triền miên, đó là sự thâm tình khó có thể tiết lộ.
Diệp Trăn nhấp đôi môi sưng đỏ, nói: “Anh muốn dây dưa với tôi thì chỉ được có một mình tôi.”
Anh cười, giọng nói dịu dàng: “Học trò hiểu, những gì thầy dạy thì chỉ nên dùng ở trên người của thầy.”
Diệp Trăn nhẹ giọng ừ một tiếng, “Nhanh lên, tôi không thích ở trong xe.”
Anh cũng không thích, luôn lo lắng cô sẽ đụng vào nóc xe.
……
Chị Lưu ngủ cả buổi sáng mới miễn cưỡng tỉnh rượu, buổi chiều hẹn Diệp Trăn đi đến thẩm mỹ viện, cô đến đón Diệp Trăn thì được dì cho biết cô ấy vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Cô và Diệp Trăn đã quá quen thuộc, nên đương nhiên là cô sẽ lập tức đi lên lầu, nhưng dì lại lắc đầu nói: “Tiêu tiên sinh cũng ở trên đó.”
Chị Lưu: “……???”
Vậy là đã hòa giải? Hòa giải như thế nào?!
Cô thật sự không hiểu tiết tấu của hai người này!
Diệp Trăn quấn áo ngủ đi xuống lầu, cô lười biếng, rót một ly nước lạnh rồi uống cạn, giọng nói có chút khàn khàn mềm mại: “Chị Lưu, hôm nay em không đi thẩm mỹ viện được, hẹn chị mấy ngày nữa nhé.”
Chị Lưu: “……Em bị ép khô?”
Diệp Trăn cau mày, thật ra cô cũng không bị ép khô, chỉ là bên chân bị để lại vài dấu hôn, bởi vì chuyện này mà cô đã trực tiếp đá anh ra khỏi giường.
Tiêu Sách cũng xuống dưới, ăn mặc chỉnh tề, quần tây đen, áo sơ mi trắng và đeo kính gọng bạc, luôn tao nhã và thanh lịch. Khi nhìn thấy chị Lưu, anh nâng mắt kính lên, dịu dàng lễ phép: “Chào chị Lưu.”
Chị Lưu: “……Chào Tiêu tổng.”
Tóm lại là hôm đó Diệp Trăn cũng không ra khỏi nhà.
Cuối cùng Tiêu Văn cũng về nhà, quỳ gối trước mặt ông cụ và sám hối về những điều sai trái mà anh đã phạm phải trước đây. Trước đây anh đã oán trách rất nhiều người, oán trách ông nội không tin anh, oán trách cha mẹ không ủng hộ anh, oán trách Diệp Trăn ngang ngược vô lý vu khống anh, nhưng từ sau khi biết con trai không phải là của mình, anh đã quên hết những chuyện đó, chỉ nhớ rõ bộ mặt kinh tởm và thói đạo đức giả của Dương Nhược Nhược!
Ông cụ nói: “Ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không nhìn rõ, ông thật sự quá thất vọng về cháu.”
Tiêu Văn cũng rất thất vọng về bản thân, anh thành thật quỳ ở từ đường, hối hận về tất cả những gì mình đã làm, ngay cả Diệp Trăn cũng biến thành tình cảm có thể tha thứ được, bởi vì cô chỉ đang trả thù anh ngoại tình. Bởi vì Diệp Trăn quá yêu anh nên cô mới vì yêu sinh hận, cô không yêu Tiêu Sách, cô chỉ lợi dụng Tiêu Sách……
Nhưng đáng tiếc là sau khi Tiêu Sách trở về Tiêu gia, cậu ta đã ném cho anh một đống tài liệu: “Trăn Trăn nhờ tôi chuyển cho anh.”
Tiêu Văn không thể hiểu được, ngược lại còn trở nên vui mừng, nhất định là Diệp Trăn vẫn còn khó quên tình cũ, biết anh có tâm hối cải nên mới……
Anh gần như là gấp không chờ nổi mở túi hồ sơ ra, sau đó anh đã bị tin tức điều tra và ảnh chụp trên giấy làm cho tức giận đến mức hai tròng mắt đỏ bừng!
Khi Dương Nhược Nhược ở với anh, lúc đó cô ta đã sống chung với một người bạn trai thời đại học!
Thứ cô ta cho không phải lần đầu tiên, mà cô ta đã đến bệnh viện để làm một lớp màng!
Khi cô ta ngoại tình với anh thì cô ta cũng đang ngoại tình với những nhà đầu tư khác?
Cô ta còn tiếp xúc với một phó đạo diễn……
Ngoài ra còn có một phần xét nghiệm ADN, đứa bé kia là của tên bạn trai thời đại học.
Tiêu Văn tức đến mức trợn tròn mắt, hận không thể lập tức bóp chết Dương Nhược Nhược! Hóa ra cô ta chưa bao giờ yêu anh, chưa bao giờ thật lòng với anh, những lời nói đời đời kiếp kiếp, sùng bái ngưỡng mộ đều là giả, cô ta không lương thiện chút nào, không đáng yêu chút nào, tất cả đều là giả, tất cả đều là giả!
Cô ta lợi dụng anh, lừa dối anh, còn phá hoại hôn nhân và sự nghiệp của anh!
Một Tiêu Văn thông minh không ai bì nổi như anh lại rơi vào người một con điếm!
Cả người anh run rẩy, tức giận đến mức không nói nên lời: “Tại sao, tại sao không lấy ra sớm hơn? Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết!”
Tiêu Sách nâng mắt kính, ý cười trong mắt đâm vào làm cho mắt người khác đau đớn, “Anh ba, Trăn Trăn đã nói với anh rồi, là do anh không tin cô ấy.”
“Nhưng cô ấy……”
“Anh ba thà tin lời nói suông của một kẻ thứ ba cũng không chịu tin người vợ mà anh đã lựa chọn, bây giờ anh còn trách Trăn Trăn không nói sự thật cho anh biết?”
Tiêu Văn sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách nói: “Thật ra tôi đã biết, Trăn Trăn lợi dụng tôi để trả thù anh, anh bị lừa.”
Anh biết điều đó, nhưng anh vẫn rơi vào bẫy của cô.
Người phụ nữ kia có thể khiến cho máu của anh sôi trào.
Tiêu Văn đột nhiên vui mừng, kích động nói: “Hai người? Hai người không có làm? Tôi biết Diệp Trăn sẽ không phản bội tôi, tôi sẽ cầu xin cô ấy quay trở lại!”
Khuôn mặt Tiêu Sách lạnh lùng:”Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, đó là lúc trước chứ không phải bây giờ.”
Sắc mặt Tiêu Văn suy sụp, trắng bệch tái nhợt, cho nên bọn họ vẫn làm rồi? Anh ôm đầu, đau khổ ngàn lần!
“Tôi có thể không ngại……”
“Anh không ngại nhưng chẳng lẽ Trăn Trăn sẽ không ngại? Lúc trước anh đối xử với cô ấy như vậy, anh còn hy vọng xa vời là sẽ hòa giải được như lúc ban đầu hay sao?” Tiêu Sách cười nói, “Tốt nhất là anh nên an phận một chút, tôi và Trăn Trăn là duy nhất của nhau, không chấp nhận sự phá hoại của người ngoài.”
Tiêu Văn cố gắng lập luận bằng lý lẽ, nhưng trong lòng cũng mang sự ác ý: “Tiêu Sách, cậu nghĩ rằng ông nội sẽ cho cậu cưới Diệp Trăn? Không, không bao giờ! Cậu không thể cho cô ấy danh phận, hai người căn bản không thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại!”
Nhưng Tiêu Sách lại cảm thấy, cho dù anh có thể cưới thì người phụ nữ xấu xa kia có nguyện ý gả cho anh hay không?
“Không cần anh ba phải nhọc lòng.”
Kể từ đó, trái tim của Tiêu Văn bị nỗi buồn và hối hận chiếm cứ, anh không còn tâm trạng để làm việc gì khác, luôn tìm kiếm tin tức về Diệp Trăn ở trên mạng, cô vẫn xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức thanh lịch và quý phái, cô càng thành công hơn, bộ phim của cô lại đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô đã giành được danh hiệu quan trọng nhất, cô có nhiều fans hơn, có nhiều người kiêu ngạo về cô và vui mừng cho cô hơn, nhưng anh lại không còn cách nào để có thể đến gần cô được nữa.
Tiêu Sách luôn che trước mắt anh, khiến cho anh chỉ có thể đuổi theo bóng dáng của cô.
Chờ đến khi ông cụ qua đời và công bố di chúc. Bất động sản được chia cho mấy người con trai, nhưng lại đem hầu hết cổ phần quan trọng nhất của công ty cho Tiêu Sách, và phần còn lại được chia đều cho mấy nhà, điều này trực tiếp khiến cho Tiêu Sách trở thành người kiểm soát lớn nhất của Tiêu gia, anh lớn mạnh đến mức tất cả mọi người đều phải nhìn lên anh, không ai có thể kiểm soát anh được nữa, thậm chí anh còn có thể quang minh chính đại xuất hiện ngay xung quanh Diệp Trăn, không có phương tiện truyền thông nào dám lén đưa tin cái gì cả, anh và Diệp Trăn đã trở thành một bí mật công khai ở trong giới.
Lâm Thục Thanh và Tiêu Quốc Lâm cũng không thể làm thay đổi ý định của anh.
Đôi vợ chồng này vẫn luôn cho rằng con trai mình là một đứa trẻ hiền lành và thông minh, nhưng càng về sau thì bọn họ lại càng phát hiện ra sự mạnh mẽ và bá đạo từ trong xương của anh, thậm chí còn mang theo sự điên cuồng đẫm máu.
Thậm chí bọn họ còn đi tìm Diệp Trăn, nhưng bọn họ còn chưa nói được một câu thì Tiêu Sách đã đến rồi.
Cho dù anh có nói như vậy thì anh vẫn có thể làm được, và không ai có thể ngăn cản anh.
Tiêu Sách càng ngày càng thành công, cả người đều toát ra một loại hơi thở quyền thế "mau đến đây dụ dỗ tôi đi", chị Lưu nói: “Tiêu Sách tốt hơn Tiêu Văn gấp trăm lần, em không sợ sẽ bị cắm sừng tiếp hay sao?”
Diệp Trăn nhún vai: “Vậy thì chia tay, có gì đâu?”
Chị Lưu: “……”
Những lời này đã khiến cho Tiêu Sách ủ rũ cả một ngày, mãi đến tối mới phát tiết ra sự bất mãn của mình.
Anh đeo một đôi tất mỏng màu đen lên đôi chân dài xinh đẹp của Diệp Trăn, giống như anh đã từng tưởng tượng, Diệp Trăn cười anh, dùng một bàn chân đạp lên trên ngực anh: “Tiêu tổng tìm tôi để trút giận?”
Người đàn ông chạm vào một bên chân, đôi tay dùng sức xé ra một lỗ hỏng.
Đây là đêm kích động và cũng là đêm hung ác nhất của anh, Diệp Trăn rưng rưng nước mắt, ôm cổ người đàn ông cười nhạt: “Thật buồn khi anh bắt nạt tôi.”
Tiêu Sách hôn nước mắt của cô, ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Hôm nay Diệp Trăn lười biếng một buổi sáng nên không muốn tỉnh dậy, sáng sớm Tiêu Sách đã đứng dậy đi ra khỏi nhà, sau đó liền biến mất mấy ngày, nghe chị Lưu nói là đi ra nước ngoài, Diệp Trăn khịt mũi, sau đó cô dành phần lớn số tiền bên người mình để nhập tiếp vào phúc lợi công cộng, mặc dù cô không bao giờ ra mặt nhưng cô vẫn luôn tiếp tục theo dõi. Chị Lưu nói cô bị điên rồi, tại sao lại muốn nghiêm túc như vậy? Nếu như cô phát động một tổ chức từ thiện thì sẽ tốt hơn, với sự kêu gọi của cô thì nhất định có thể thu hút được nhiều người tham gia hơn, nhưng Diệp Trăn không nghe, nhờ chị Lưu chọn cho cô một số bộ phim thương mại.
Tiêu Sách ra nước ngoài được nửa tháng, khi anh trở về, Diệp Trăn đã tham gia vào tổ quay.
Anh trực tiếp đến tìm, thời điểm Diệp Trăn trở về khách sạn, cô nhìn thấy một bộ trang sức được chế tạo từ kim cương, một chiếc vương miện không giống công chúa nhỏ mà giống một nữ hoàng cao quý hơn.
Anh đội vương miện lên đầu cô, Diệp Trăn nhìn chính mình trong gương, nhấp môi cười cười, xoay người lại ôm cổ người đàn ông, “Lần sau nhận giải, em sẽ đội nó.”
Ngồi trên người anh với chiếc vương miện anh tự làm để chinh phục anh thì mới có thể khiến cho anh có được sự thỏa mãn và khoái cảm lớn nhất.
Tiêu Văn vẫn tìm thấy Diệp Trăn, không biết anh ta nghe được chỗ ở hiện tại của Diệp Trăn từ nơi nào, lúc Diệp Trăn trở về nhà sau khi kết thúc bốn tháng quay phim, anh ta đã nhảy ra từ một phía nào đó.
Diệp Trăn sửng sốt khi nhìn thấy Tiêu Văn, suýt chút nữa cô đã không nhận ra anh ta, khi cô chia tay với anh ta, mặc dù đã bị cô làm cho tức giận vài lần nhưng anh ta vẫn đẹp trai như cũ, còn bây giờ chỉ chưa đầy hai năm mà anh ta đã thay đổi quá nhiều!
Vòng eo và hông hẹp của Tiêu Văn đã không còn nữa, anh ta đã béo lên rất nhiều, mặt to và cằm bị xệ xuống, do nghiện rượu lâu năm nên bụng bia đã nổi lên, da dẻ tự nhiên cũng xấu đi, đôi mắt sống không có mục tiêu lại càng thêm vẩn đục, tuy chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng đã có tóc bạc.
Ngay cả Tiêu Văn khi gặp lại Diệp Trăn cũng không khỏi cảm thấy mình kém cỏi.
Diệp Trăn vẫn rất xinh đẹp, tươi tắn rạng ngời, tự tin tao nhã, đôi mắt tràn đầy năng lượng, ánh mắt đa tình, đó là nét quyến rũ và trưởng thành do thời gian và kinh nghiệm ban tặng, một chút cũng thể nhìn ra là cô đã ba mươi lăm tuổi.
Diệp Trăn nói: “Tiêu Văn, anh đến tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Văn xoa hai tay, nói: “Trăn Trăn, anh, anh biết sai rồi, anh muốn cầu xin em tha thứ, em tha thứ cho anh có được không?”
Diệp Trăn cười một tiếng: “Cầu xin tôi tha thứ?”
Tiêu Văn nói đúng.
Diệp Trăn nói: “Nhưng Diệp Trăn yêu anh đã chết rồi, bây giờ anh đến cầu xin tôi tha thứ thì có thể làm được cái gì?”
“Anh, anh muốn bắt đầu lại với em!”
Diệp Trăn che môi bật cười, bộ dáng cười rất vui vẻ.
Tiêu Văn vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng mình đã có hy vọng.
Diệp Trăn: “Nếu như cậu năm nói đồng ý.”
Niềm vui của Tiêu Văn bị đóng băng trên gương mặt.
Đương nhiên anh biết Tiêu Sách sẽ không bằng lòng, anh đã tốn rất nhiều công sức để có thể gặp lại Diệp Trăn một lần nữa, còn không phải là do Tiêu Sách đã cản đường anh từ ở giữa hay sao? Sao anh ta có thể đồng ý được!
“Trăn Trăn, em nên có lựa chọn của riêng mình, không nên để người khác kiểm soát.”
“Lựa chọn của tôi?”
Diệp Trăn đánh giá Tiêu Văn từ trên xuống dưới, nhìn đến mức chân anh cũng không tự giác được mà lui lại về sau, có lẽ anh cũng biết rằng bộ dáng bây giờ của mình cũng không đẹp, không còn quyến rũ giống như lúc trước, anh từng khiến cho người ta phải liên tiếp quay đầu lại khi đi trên đường phố, nhưng bây giờ thì không, chắc sẽ chẳng ai thèm nhìn anh một lần khi anh đi trên đường! Mà Tiêu Sách thì khác, cậu ta đẹp trai trẻ tuổi, sự nghiệp thành công, cho dù đi đến đâu thì cũng luôn có người săn đón……
Nhưng anh vẫn ôm sự chờ mong, hy vọng Diệp Trăn sẽ chọn anh, dù sao thì bọn họ đã từng là vợ chồng và đã từng yêu nhau.
Diệp Trăn nói: “Không phải tôi đã nói rất nhiều lần rồi à? Tôi không phải là cái trạm thu rác, nên tại sao lại muốn lấy đồ vật bẩn thỉu? Hy vọng anh sẽ có tự giác một chút, đừng đến tìm tôi nữa.”
Như là không kiên nhẫn, cô đưa tay vẫy vẫy mũi, xoay người bước vào phòng.
Tiêu Văn nhìn Diệp Trăn đi xa, anh nắm chặt tay nhưng không có dũng khí gọi cô lại.
Tiêu Sách rất tức giận, anh không thích Tiêu Văn nhìn thấy Diệp Trăn nhất, tâm tư của đàn ông anh biết rõ ràng nhất, huống chi là một người đàn ông như Tiêu Văn, khẳng định tâm tư còn xấu xa hơn nhiều, người phụ nữ của Tiêu Văn anh mà cũng dám mơ ước?
Hậu quả cho sự tức giận của Tiêu Sách chính là gây thêm nhiều khó khăn cho Tiêu Văn, làm cho Tiêu Văn khổ không nói nên lời, với tính tình của anh thì đáng ra phải tức giận và uất ức mới đúng, nhưng có lẽ là đồ vật càng không thể chiếm được thì sẽ càng nhung nhớ, chưa kể đó còn từng là của anh, anh đã từng trải qua sự tốt đẹp như vậy nên tự nhiên sẽ càng chú ý đến Diệp Trăn nhiều hơn, điều duy nhất có thể khiến cho anh vui mừng chính là dù Tiêu Sách có bá chiếm Diệp Trăn như thế nào thì anh ta cũng không thể cưới được cô!
Anh để ý đến Diệp Trăn mỗi ngày nhưng cũng không quên Dương Nhược Nhược, người phụ nữ kia đã hại anh đi đến ngày hôm nay, anh sẽ không để cho cô ta được sống tốt! Anh không thể đối phó với Tiêu Sách nhưng đối phó với Dương Nhược Nhược thì vẫn còn dư dả, bây giờ Dương Nhược Nhược cũng là nghèo khó thất vọng, cô là một nỗi ô nhục của gia đình, cha mẹ cũng không cho cô bước vào cửa, cô chỉ có thể đưa đứa trẻ đi tìm cha ruột của nó, nhưng đáng tiếc là đối phương đã kết hôn nên cũng không thừa nhận, mỗi tháng chỉ cấp cho cô một ít tiền nuôi nấng, trẻ con nên cái gì cũng cần tiền, chưa kể đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên cô không thể đi ra ngoài làm việc!
Dương Nhược Nhược cũng từng muốn đi xin việc và thuê vú em về để chăm sóc đứa trẻ, nhưng đáng tiếc là với dung mạo hiện tại của cô thì chỉ sợ là không ai không biết, không ai không hiểu, hầu hết các chủ cửa hàng đều không dám nhận cô, đàn ông còn đỡ, nhưng một khi là đàn ông đã có vợ thì có thể trực tiếp thổi bay cô! Ai dám thuê một người phụ nữ từng quyến rũ một người đàn ông đã có gia đình ở bên cạnh mình? Đó không phải là tự phá hủy gia đình mình hay sao!
Cô khổ không nói nổi, nhất là khi nhìn thấy Diệp Trăn ngày càng thành công thì cô lại càng tức giận và hận thù, cuối cùng chỉ có thể gửi đứa trẻ đến cô nhi viện trong một buổi sáng sớm.
Những tưởng rằng cô sẽ được tự do nếu như không có con, nhưng chỉ trong vài ngày, cô đã bị bắt với tội danh bỏ rơi.
Khi Diệp Trăn bốn mươi lăm tuổi, cô vốn yên lặng đã lâu lại đột nhiên có một tin tức làm chấn động cả nước —— Cô đã giành được Giải cống hiến xuất sắc của Giải thưởng Tối cao Toàn cầu.
Giải thưởng Tối cao đã có một trăm năm lịch sử kể từ khi ra đời, cho đến nay, ở trong nước cũng có chưa tới hơn 5 người giành được giải thưởng này, nhưng Diệp Trăn lại giành được, điều đó có nghĩa là gì? Trong nước sôi trào, truyền thông sôi trào, fans hâm mộ của Diệp Trăn sôi trào, ngay cả một số người qua đường cũng sôi trào!"
Đây không phải là vinh dự của một người mà là vinh dự của cả nước!
Sau khi giải thưởng được trao tặng, cuối cùng công chúng mới biết Diệp Trăn đã làm được những gì trong mấy năm nay. Cô đã gửi rất nhiều thuốc men, vật chất đến những nơi cằn cỗi ở trong nước và ngoài nước, số tiền cống hiến mỗi năm đều lên đến hàng trăm triệu, cô đầu tư vào việc thành lập hàng chục nghìn trường học, có rất nhiều người đã dựa vào cô để có được thành công. Trong một trận dịch bệnh quy mô lớn ở Châu Phi, chính cô là người đã bỏ vốn và gửi rất nhiều loại thuốc để cứu sống vô số người, thậm chí cô còn đầu tư thành lập nhiều phòng thí nghiệm cho các trường đại học trong và ngoài nước để khuyến khích nghiên cứu……
Những việc làm này lần lượt được công bố, tất cả mọi người đều trở nên sôi trào!
Diệp Trăn đang đứng trên đài nhận thưởng cao nhất, đội chiếc vương miện của chính mình, giờ khắc này, không ai là không tự hào về cô, ngay cả chị Lưu, người đã nhiều lần mắng Diệp Trăn là đồ ngốc cũng không nhịn được mà bật khóc.
Tiêu Sách ngẩng đầu lên nhìn cô ở trên đài nhận thưởng, nhìn nụ cười tao nhã hoàn mỹ của cô, nhìn cô trò chuyện vui vẻ, bình tĩnh tự nhiên, mắt cũng không chớp, chỉ muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Cùng lúc đó, Tiêu Văn biết được thành tích của Diệp Trăn thì lại tràn đầy hối hận một lần nữa, hận chính mình không nên nhất thời mất hồn mà ngoại tình với một người phụ nữ không biết tự kiểm điểm, nếu không phải như thế thì anh đã có thể chia sẻ chung niềm vinh dự với cô vào lúc này! Đứng bên cạnh cô cũng là anh! Nhưng đáng tiếc là đã chậm rồi, đã quá muộn……
Dương Nhược Nhược còn đau khổ hơn, cô bị nhốt mấy năm, thiên hạ cũng gần như quên mất cô, cô có thể miễn cưỡng tìm được một vài công việc để sinh sống, nhưng cô vẫn sống dưới cái bóng của Diệp Trăn mỗi ngày, hầu hết những người xung quanh cô đều là fans của Diệp Trăn, họ thích vẻ đẹp trai và quyết đoán của cô ta, càng thích vẻ đẹp và sự điềm tĩnh của cô ta, cho dù cô ta có độc thân thì cũng sống không phải sợ cái gì cả, bây giờ cô ta còn nhận được giải thưởng tối cao nhất, và nó đã trở thành một cuộc thảo luận phổ biến trong toàn dân!
Cho dù cô có đi đến đâu thì TV, báo chí, tin tức, nguồn cấp dữ liệu điện thoại cũng đều là Diệp Trăn, Diệp Trăn, Diệp Trăn, cô ta thành công như thế nào, xinh đẹp như thế nào, phóng thoáng như thế nào, cho dù có bị tình yêu và hôn nhân phản bội thì cô ta vẫn sống tự tại như cũ, cách sống rực rỡ và huy hoàng!
Dương Nhược Nhược đau khổ không thôi, hối hận vì đã tìm gặp một người đàn ông vô dụng làm phá hỏng giấc mơ ngôi sao của mình.
Tiêu Văn cũng đau khổ, tại sao anh lại bị một người phụ nữ như rác rưởi mê hoặc mà đánh mất đi bảo vật quan trọng nhất của mình.
Diệp Trăn cầm cúp cho linh hồn đã chết.
*( Linh hồn này là của nguyên chủ)
An giấc ngàn thu.
Tiêu Sách ôm cô từ phía sau.
Diệp Trăn phát hiện lần này cô đã có thể mở mắt khi trở lại “Hư vô”, linh hồn của cô đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, không còn yếu ớt lơ lửng trong bóng tối.
Lần này cô sống thọ và qua đời tại nhà, chết trước Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược, trở thành đối tượng mà bọn họ không bao giờ có thể đuổi theo và với tới, nhiệm vụ của cô đã thành công mỹ mãn.
Về phần Tiêu Sách, bọn họ làm bạn và sống bên nhau đến hết quãng đời còn lại, mặc dù không kết hôn nhưng bọn họ cũng đã ở bên nhau cho đến hết cuộc đời.