Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 103: Lão công hôm nay vẫn chưa thể hoá hình! _ 4



Cư Đồ Tích chỉ dạy Xương An Diệp mấy chiêu đơn giản nhưng cậu đều học rất nhanh. Rõ ràng theo hồ sơ thân phận, cậu chỉ là một con người bình thường, chưa hề tập qua võ, cái cách mà Xương An Diệp đánh, rất giống với cách đánh trong quân đội.

Xương An Diệp lúc này vẫn nhởn nhơ lởn vởn chỗ mấy anh lính mà không hề hay biết mình bị nghi ngờ, căn bản là cậu thắc mắc họ là con gì thôi. Có người là họ nhà cáo, có người lại là cẩu, mèo, tê giác, lợn rừng...thậm chí ngay cả chuột đồng cũng có.

Xương An Diệp hít một ngụm khí. Hơ hơ hơ thiệt là đa dạng chủng loài.

3 ngày, chiến hạm đáp xuống một vòm của toà kiến trúc mạng nhện cao chọc trời. Nơi đó có một đám người đang đứng. Khi Cư Đồ Tích vừa xuất hiện, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng, mang theo sự kính nể mà bước đến.

" Thượng tướng, mừng ngài trở về. "

Cư Đồ Tích gật đầu, hướng một nam nhân, tiến lên hành lễ, hắn chưa cần nói gì, nam nhân mặc hoàng sa đã vội vàng đỡ hắn.

" Không cần đa lễ, trở về là tốt rồi. " Sau đó nam nhân nhìn một vòng, chỉ thấy có Xương An Diệp là có gương mặt lạ nhất, như nhận ra, chỉ khẽ vỗ vai Cư Đồ Tích: " Tìm được người là tốt rồi. "

Cư Đồ Tích lại nhìn Xương An Diệp, khoé môi cong lên một độ cung rất nhỏ không ai thấy.

Xương An Diệp nghiêng đầu, ủa, rồi sao nhìn cậu.

Bỗng nhiên lúc này, Xương An Diệp mới ngộ ra một điều.

Đế chế Zozac bại dưới tay đế quốc Suoon, hẳn là sẽ rất căm thù đế quốc đi. Mà cậu, Xương An Diệp, chính là người của đế quốc (╬д⊙)⊰⊹ฺ

Phải chăng là bắt cậu làm con tin?? Nhưng cậu chỉ là một con người nhỏ nhoi, ai sẽ để ý đến?? Cậu không có giá trị gì đâu mà, đem cậu đi gặp lão công của cậu là được rồi a.

Cả một đám người cấp cao cùng nhau đến đại sảnh, Xương An Diệp chần chừ, vậy cậu phải đi đâu.

Xương An Diệp còn đang do dự nên chạy hay là đi theo thì thấy Cư Đồ Tích quay ngược trở lại, hắn nắm tay cậu, một tay ôm vai cậu, trước mặt bao nhiêu người, kéo cậu đi.

Xương An Diệp: Không cần nắm tay a, lão công nhà ta sẽ ghen (@_@;)

Đại đế của đế chế Zozac cùng một đám quân quan quyền quý được một phen há hốc mồm. Nếu là đám binh đoàn trên chiến hạm lúc trước thì chắc chắn tỏ vẻ cảnh này cũng khá quen rồi.

Vì chào mừng thượng tướng cấp cao của đế chế trở về, đại đế Kaiser mở đầu bữa tiệc.

Xương An Diệp nhìn đại đế trẻ tuổi cai trị cả một đế chế. Có cảm giác đang nhìn một tượng vàng sống nha.

Đại đế Kaiser nguyên hình là một con phượng hoàng. Mà dòng dõi của phượng hoàng trước nay đều là dòng dõi cao quý, là thượng cổ thần thú trong truyền thuyết, trước giờ hoàng tộc cao quý đều muốn duy trì nòi giống của mình nên thường kết hôn với người môn đăng hộ đối. Tuy vậy đại đế Kaiser là một con phượng hoàng vẫn đang ế chỏng chơ vì lí do chưa tìm được người thích.

Xương An Diệp: Phượng hoàng có thể thét ra lửa không ta :))

Cư Đồ Tích bị một đám quyền quý líu ríu lấy lòng vây quanh, hắn cũng không biểu hiện gì nhiều, có lệ mà gật đầu, coi như đáp lại.

Xương An Diệp nhàm chán không quen ai ngoài hắn, thấy hắn bận rộn cũng không dám làm phiền. Cậu ngồi một bên, lấy đồ ăn giải toả tâm trạng nhạt nhẽo.

Tiếng nhạc du dương vang lên, cả một hội trường bắt đầu tìm bạn nhảy cùng, chỉ trong một chốc, mọi người đều hoà mình vào âm nhạc, bỏ ngoài tai những tạp âm như thể sự thua trận lúc trước chỉ là bước khởi đầu cho cuộc chiến mới.

Xương An Diệp bỗng chú ý đến phía cửa, có một nam nhân anh tuấn bước vào. Hắn vận trên mình một bộ quân phục đen, vẻ mặt thờ ơ nhìn xung quanh.

Như nhận thấy tầm mắt của ai đó, Cư Đồ Liên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc nhọn chiếu thẳng đến chỗ Xương An Diệp. Phát hiện ra là một thiếu niên phấn nộn xinh đẹp, khoé môi vẽ lên một độ cung rất nhỏ.

Loại hình này, hắn thích a. Chính là kiểu đơn thuần khiến người khác muốn vấy bẩn.

Cư Đồ Liên thấy thiếu niên không hề sợ hãi vẫn nhìn mình, ánh mắt trong vắt dừng lại trên người hắn đánh giá, tìm tòi. Sự hứng thú đối với vật nhỏ càng tăng.

Hắn nhận lấy một ly rượu đỏ trên khay phục vụ, rảo bước đến chỗ thiếu niên.

Xương An Diệp thấy đối phương tiến về phía mình, có một loại cảm giác nguy hiểm nào đó phát động trong lòng, cậu lập tức bỏ hết bánh đống bánh ngọt còn đang ăn dở vào miệng, phủi tay hai cái, liền muốn đứng lên chạy trốn.

Cư Đồ Liên nhếch môi, chân dài nên nhanh hơn mấy bước tóm được tay cậu, theo một cách vi diệu nào đó, Xương An Diệp quay một vòng rồi đâm thẳng vào lòng hắn.

" Liệu tôi có vinh dự để mời cậu một điệu nhảy không? "

Cư Đồ Liên ôm eo Xương An Diệp, thậm chí còn xoa nắn một phen. Thực nhỏ, nhưng như vậy mới xinh xinh.

Xương An Diệp tức giận, muốn vung tay lên đánh hắn lại bị hắn giữ lại. Cư Đồ Liên cười đến là thích thú. Xương An Diệp thực muốn đấm nát cái bản mặt của hắn ra.

Nhưng không cần cậu đợi lâu, Cư Đồ Liên bất chợt bị một đá, uy lực vô cùng mạnh khiến Cư Đồ Liên tức khắc văng ra sau, đập vào một dãy bàn để đồ ăn đằng sau. Cả người vô cùng nhếch nhác.

" Không thể."

Tay Xương An Diệp bị một bàn tay to lớn khác bao trọn. Cậu cũng có hơi giật mình mà ngước nhìn.