Cố Nhất Hiên có việc phải về sau nên cho người đưa Xương An Diệp về trước.
" Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ." Thẩm gia và Cố gia đã bàn xong chuyện hợp tác, hợp đồng lần này giá trị không nhỏ. Cố gia muốn nhân cơ hội này để Cố Nhất Hiên tham gia dự án, củng cố địa vị của mình.
Thẩm Nam Hằng ngồi một bên thở dài, mấy người này nói chuyện lâu thật đấy. Hắn muốn về nhà. Toàn người lớn nói chuyện với nhau.
\[ Anh họ, đến bệnh viện A một lúc được không?\] Tin nhắn từ Xương An Diệp. Thẩm Nam Hằng giật mình.
\[ Có chuyện gì thế? Sao lại đến bệnh viện?\]
\[ Trên đường gặp chút tai nạn. Quên không mang tiền, anh đến trả hộ. Đừng nói cho Nhất Hiên biết.\]
Thẩm Nam Hằng kiếm cớ rời đi, chạy xe một mạch đến bệnh viện, liền thấy ngay Xương An Diệp ở khu chờ.
" Có nặng lắm không đó?"
" Không sao. Hai xe ô tô va chạm nhau, em nhảy xuống nên bị trầy một chút thôi. " Xương An Diệp thực ra cũng không ổn lắm. Trầy cả một mảng lớn ở chân và tay, đau thấy mịa.
Thẩm Nam Hằng thở dài ảo não: " Không sao? Thể nào Cố Nhất Hiên chẳng biết, lúc đấy nó lại làm to chuyện lên cho coi."
Hai người không nói gì, không khí trong bệnh viện lúc tối muộn cũng nặng nề. Khoảng lát sau, bác sĩ đem giấy xét nghiệm cùng sổ bệnh án tới: " Cũng không sao. Về nghỉ ngơi một chút là được, nhớ về bôi thuốc, đừng để vết thương đụng vào nước."
" Dạ, cảm ơn bác sĩ." Xương An Diệp gật đầu, Thẩm Nam Hằng thay cậu nhận thuốc, trả viện phí. Xong xuôi mới trở Xương An Diệp về nhà.
" Người lái xe tông em là Yến Nhiên Xảo." Xương An Diệp xuống xe liền bồi một câu. Thẩm Nam Hằng có hơi ngu ngơ.
" Không cần đợi cô ta đắc ý thêm , trực tiếp hủy hoại luôn đi." Xương An Diệp chính là không vui, quay người vào nhà.
Thẩm Nam Hằng vỗ trán, quả này buồn cho Yến Nhiên Xảo rồi.
Xương An Diệp vừa vào nhà liền bị ôm chầm lấy, đụng phải vết thương rên lên một tiếng
" Cậu làm sao thế?" Cố Nhất Hiên hốt hoảng, đem đèn bật sáng. Nhìn thấy tay chân Xương An Diệp đều băng gạc trắng, cả người Cố Nhất Hiên run rẩy. Không ngờ lại nặng hơn hắn nghĩ.
" Không sao. Không có đau." Xương An Diệp xoa đầu trấn an Cố Nhất Hiên.
Cố Nhất Hiên dìu cậu đến sofar ngồi, đón lấy túi thuốc mở ra thay Xương An Diệp sát trùng vết thương.
" Lúc đi về, có một chiếc ô tô mất tay lái, va chạm với xe mình. Mình nhảy xuống nên mới trầy xước." Xương An Diệp thành thật khai báo, cũng không có nói cái xe mất tay lái do Yến Nhiên Xảo điều khiển.
Cố Nhất Hiên trong lòng vừa xót vừa đau nhưng mặt lạnh vẫn không nói gì mà nhìn chằm chằm Xương An Diệp, trong lòng phức tạp.
Yến Nhiên Xảo có chút lo lắng. Xương An Diệp lúc nhảy xuống xe, chắc đã nhìn thấy mặt nàng ta, tuy không rõ nhưng chắc cũng đoán được 7 phần. Nhưng mà hai ngày rồi, Xương An Diệp vẫn không có động tĩnh.
Lo lắng thì lo lắng chứ Yến Nhiên Xảo vẫn đi làm bình thường, dự án mới đã hoàn thành xong. Nàng ta rất háo hức chờ đợi.
Nhưng thật không ngờ, đối tác đến , bản kế hoạch lại mất tiêu. Hợp đồng mất trắng. Tổng giám đốc tức đến nổ phổi mà trực tiếp đuổi việc không những vậy còn phải đền một khoản tiền lớn.
Yến Nhiên Xảo vừa giận vừa sợ hãi. Số tiền lớn như vậy, nàng ta không có đủ khả năng chi trả.
Yến Nhiên Xảo nhíu mày, vẻ mặt này : " Chị là người đã lấy bản kế hoạch của tôi??"
Trịnh Minh Tuyết vẻ mặt khiêu khích: " Là tôi . Cô cũng đâu làm gì được."
Yến Nhiên Xảo cười, dơ lên điện thoại ở chế độ thu âm. Trịnh Minh Tuyết ngược lại không hề sợ hãi mà cười to, một dáng vẻ sung sướng khi người khác gặp hoạ.
" Cô cười cái gì? Tôi sẽ đi tố cáo cô đó." Yến Nhiên Xảo có một dự cảm không tốt, cả người thoáng chốc run rẩy.
Trịnh Minh Tuyết thở dài ngao ngán: " Yến Nhiên Xảo, tôi thấy cô mới 18t đã nhảy vọt lên thành sinh viên năm 3, thành tích trong hồ sơ cũng vô cùng xuất sắc. Nhưng tại sao bây giờ lại ngu ngốc như vậy? Cô đi tố cáo đi. Tố cáo cũng không lay chuyển được sự việc đâu. Bật mí nhé, người đã sai tôi làm việc này là một đại nhân vật mà cô quen a."
Yến Nhiên Xảo mặt tái mét, suy cho cùng cũng có thể là Thẩm Nam Hằng mà Thẩm Nam Hằng lại có quan hệ với Xương An Diệp. Đúng vậy, chắc chắn là Xương An Diệp.
" Còn nữa, người đó nhờ tôi chuyển lời đến cho cô : lần này là cảnh cáo, lần sau sẽ là tàn phế một đời. Cô là người thông minh, hẳn phải hiểu đi." Trịnh Minh Tuyết nói xong cũng không nấn ná mà li khai.
Yến Nhiên Xảo thơ thẩn đi trên đường, như nghĩ ra cái gì đó liền mau chóng bắt taxi, thúc giục đi nhanh. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Có ai nói cho tui biết : truyện bắt đầu viết xàm xí rồi đúng không??? \(─.─||)