Viên đạn khí lướt qua gió lốc, xuyên thủng não đám tang thi. Bất chấp gió cuốn cát bụi mù mịt không thể nhìn thấy gì, Xương An Diệp nghiến răng một tiếng, tập trung truyền dị năng vào khẩu súng, viên đạn bị một lớp băng mỏng bao quang, đầu nhọn hoắt lại vô cùng cứng cáp. Viên đạn ánh lên một màu trong trẻo, toả ra khí lạnh, vô tình mà nhanh gọn.
Từng con tang thi gục ngã, Xương An Diệp nhìn xung quanh. Không thấy gì cả, chỉ nghe bên tai tiếng ầm ầm kịch liệt, tiếng dị năng va chạm oanh tạc một vùng, đá vụn văng tung tóe. Mặt đất theo đó cũng rung chuyển dữ dội.
" Tạ Xuyên." Xương An Diệp lo lắng Tạ Xuyên sẽ bị thương. Cậu cũng không thể chắc chắn nam nhân kia dị năng mạnh đến đâu, tại vì lại không có tư liệu của hắn, tất cả dường như rối mù theo.
Xương An Diệp bỗng cảm thấy cả người vô lực, chân tay không hề nhúc nhích được. Cậu gắt gao nhìn nam nhân đang tiến về phía mình. Hắn tuy có chút sứt mẻ sau đánh nhau, nhưng vẫn rất nhàn nhã , từng bước nện đến bên Xương An Diệp. Hắn ở đây, vậy Tạ Xuyên đâu??!.
Xương An Diệp dãy dụa muốn thoát, lại giường như có thứ vô hình nào đó siết chặt cơ thể cậu, nghẹt thở.
Nam nhân nở nụ cười, vuốt ve gương mặt cậu, phả hơi thở lạnh lẽo vào tai cậu: " Không tồi. Tạ Xuyên đó làm ăn tuy kiêu ngạo, nhưng nhiều lúc cũng rất được việc. "
Xương An Diệp nhíu mày: " Vậy Tạ Xuyên đâu?? Ngươi là ai chứ? Thả ta ra." Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân có chút không vui, đáy mắt u ám : " Còn nhớ đến hắn? Lo mạng nhỏ của mình trước đi. "
Dứt lời, phẩy tay một cái, một đám tang thi cấp cao khác lại từ đâu nhanh nhẹn chạy tới, khiêng Xương An Diệp lên, đưa đi theo nam nhân.
\_\_\_\_\_
Tạ Xuyên bị nặng nề mở mắt. Đập vào mắt hắn là một trần nhà trắng muốt. " Tỉnh rồi thì mau ngồi lên. " Tiếng của Giang Vọng Duy thâm trầm, vẻ mặt lại phi thường nghiêm trọng.
Tạ Xuyên ngồi dậy, ngoại trừ thân tàn có chút thì mọi thứ đều vô cùng ổn định. Nhớ đến mình bị đánh đến tàn tạ, lại còn để nam nhân kia bắt được Xương An Diệp đi, mắt liền đỏ ngầu. Chó má.
Cả đội hơn 10 người giờ chỉ có hắn cùng Giang Vọng Duy. Đương nhiên ngoại trừ Xương An Diệp bị nam nhân kia bắt đi thì mọi người đề bị giết hết. Giang Vọng Duy nhìn chằm chằm Tạ Xuyên, không nặng nhẹ nói: " Cậu là tang thi?! "
Cả người Tạ Xuyên cứng đờ, rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường, an tĩnh nhìn lại Giang Vọng Duy: " Vậy thì sao??"
Giang Vọng Duy nắm chặt tay, khớp tay theo đó mà trắng bệch, ánh mắt ẩn ẩn tức giận. Tên này là một tang thi cấp cao, à không, còn phải cao hơn mấy con tang thi cấp cao đó. Vậy mà hắn lại để một tên nguy hiểm như thế này vào căn cứ, để tên này tự do đi lại, lại còn để tên này lởn vởn quanh Tiểu An An nhiều ngày như vậy. Vụ việc lần này, tên này chắc chắn không khỏi có liên quan.
Hít một hơi bình tĩnh, Giang Vọng Duy nói: " Sự việc ngày hôm nay, cậu không có gì để nói sao?"
" Không có. Tôi không làm." Ý chính là nói, đều do tên nam nhân kia hết.
" Tiểu An An...."
" Tôi sẽ đi cứu cậu ấy."
" Cậu biết chỗ? Vậy nam nhân đó thì sao?"
" Nếu anh đã biết vậy thì tôi cũng không phải dấu diếm, tôi là tang thi vương. Hắn, Tư Đồ Hạc, cũng là ...một tang thi vương. "
Dứt lời liền thấy vẻ mặt khiếp sợ không thôi của Giang Vọng Duy. Có đến hai tang thi vương. (⊙\_◎) Phải biết rằng đánh nhau với tang thi câos trung thôi cũng khó, với tang thi cấp cao lại càng khó. Bọn họ vốn tưởng rằng, một con tang thi vương thì sẽ dễ giải quyết thôi. Ai ngờ.... nếu hai người đó liên thủ, có phải là loài người sẽ diệt vong??.
Cái định mệnh.
Từ từ suy ngẫm, Giang Vọng Duy lại nhìn một lượt Tạ Xuyên, nghĩ lại trận chiến vừa rồi. Tư Đồ Hạc bắt được Xương An Diệp đi, đồng nghĩa với việc, Tạ Xuyên thua? Giang Vọng Duy trịnh trọng khinh bỉ nhìn Tạ Xuyên.
Tạ Xuyên: 0o0 Cái méo gì thế?!!!!!!
" Này, đừng có quên anh còn chưa đánh đã bay nhé, hứ." ಠωಠ
" Thế thì làm sao bằng cái tên ở lại mà ăn hại. " (눈‸눈)
Cái bạn mà viết mấy vị diện trước ý( nếu lần sau có nhắc đến thì gọi là Ảnh đi) bây giờ bận đến tối mũi, nên không có ai mỗi ngày nhắn tin hò hét tui ra chương mới. Vì thế....lười quá điiiiiiiiiiii (ㆁωㆁ)
Tui thì cứ gọi là Hoa nhé. Xinh đẹp như hoa. (≧▽≦)