Xương An Diệp tưởng chừng đã ngủ vậy mà mở mắt, cậu không thể mở khoá nhưng.... mở cửa hàng vị diện của hệ thống. Tự mình tìm được cách phá khoá. Xương An Diệp vứt bỏ rắc rối, lén mở cửa nhìn. Bên ngoài có rất nhiều tang thi đi lại ở ngoài. Có lẽ là do Tư Đồ Hạc để lại trông coi. Xương An Diệp xùy một tiếng, dị năng băng lan tràn dưới mặt đất, làm đông cứng mấy con tang thi. Nhân cơ hội liền chạy biến.
Bên này, Tạ Xuyên sau khi nghe xong liền xoắn suýt. Xoắn cái con khỉ?! Tư Đồ Hạc nói hắn thích Xương An Diệp chứ có phải Xương An Diệp nói thích hắn đâu. Tạ Xuyên 6 phần chờ mong, hắn vẫn rất tin tưởng vào sự hấp dẫn của mình nga.
Tư Đồ Hạc dường như cảm nhận được gì, nheo con mắt nguy hiểm. Một đạo quang sắc bén đánh úp về phía Tạ Xuyên. Tạ Xuyên nghiêng người tránh né, đạo quang bay thẳng vào bức tường phía sau, đập mạnh nổ to một cái. Bức tường cứng cáp lập tức vỡ vụn.
" Nể tình chúng ta từng là bạn, mau cút đi khi ta còn nương tay. " Tư Đồ Hạc giơ tay, đám tang thi bắt đầu xoay chuyển, tập trung đông đúc đánh Tạ Xuyên.
Tạ Xuyên nghiến răng, vung tay, gió rít gào trên không trung, quét bay phần tang thi, gió lại đến một lần , hệt như lưỡi dao sắc, chém bay đầu một số tang thi khác. Một vài tang thi có chút e dè. Dù sao Tạ Xuyên cũng là tang thi vương, uy lực cũng đâu kém.
" Đám rác rưởi, các ngươi ở phe ai hả?! " Tư Đồ Hạc tức giận, theo đó mặt đất rung chuyển làm mọi người chao đảo. Tạ Xuyên nhờ gió mà bay lên, vững vàng đứng giữa không trung. Mặt đất sụp xuống một cái hố sâu vạn trượng, nhìn mà bủn rủn chân tay.
Tạ Xuyên cùng Tư Đồ Hạc công kích qua lại. Chênh lệch thực lực không cách nhau là bao. Căn biệt thự đồ sộ trong phút chốc trở nên đổ nát, cát bụi mịt mù, gió xoáy như muốn thổi bay mọi thứ.
Khi Tạ Xuyên sắp bị đánh lén từ phía sau, một lớp băng dày vững vàng chặn lại. Xương An Diệp chạy đến, dùng dị năng vươn thành một cây cầu nối đến với Tạ Xuyên.
Tư Đồ Hạc hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào như thể đã biết trước, hắn chỉ tay, hàng ngàn viên đá nhỏ cứng cáp lao như bay, đâm vỡ cây cầu băng mà Xương An Diệp tạo ra.
Xương An Diệp rơi xuống, Tư Đồ Hạc nâng đất đỡ, đồng thời Tạ Xuyên cũng đem gió đến bảo vệ. Xương An Diệp nhẹ nhàng tiếp đất.
Cậu thầm rủa một câu, cánh tay có chút hơi đau.
Tư Đồ Hạc cùng Tạ Xuyên đều chạy đến. Xương An Diệp rất không sao, vẻ mặt (ー\_ー゛) nhìn hai đại nam nhân lắm mồm hỏi han. Cậu thực sự không bị thương nghiêm trọng chỗ nào cả vậy nên câm mồm hết đi.
" Đừng đụng vào em ấy." Tư Đồ Hạc không vui đẩy Tạ Xuyên.
Tạ Xuyên trừng mắt: " Ngươi cũng cút qua một bên. Cút đi luôn thì càng tốt. "
Xương An Diệp: " Hai người cút xa tôi một chút. "
Tạ Xuyên: "...." Hắn đến cứu cậu mà, sao cậu nỡ đối xử với hắn như vậy. (个\_个)
Tư Đồ Hạc: "...." Crush nhỏ bé có vẻ đang tứk giận. (・ัω・ั)
Xương An Diệp đứng cùng chiến tuyến với Tạ Xuyên, cậu nhìn Tư Đồ Hạc: " Tôi thực sự không biết anh là ai."
Tư Đồ Hạc: (╥﹏╥) Gào thét. Trái tim tan vỡ từng mảnh.
" Anh nói rằng anh quen biết tôi, nhưng anh lại chẳng nói họ tên mình, lại còn chẳng gợi ý cho tôi một chút, tôi làm sao mà nhớ. Trí nhớ tui kém lắm " Xương An Diệp ⊂(◉‿◉)つ
Tư Đồ Hạc bình tĩnh nói rõ ngọn ngành. Xương An Diệp mím môi, 5 năm trước đã biết nhau, lại còn có quá khứ như thế. Cậu lén nhìn Tạ Xuyên, mặt hắn hiện rõ 3 chữ " Tôi không vui" , nhìn Xương An Diệp như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tạ Xuyên: Mau nói rằng không quen biết hắn, mau đê.
Xương An Diệp ngẫm nghĩ, không có khả năng là cậu chứ. Suy xét một hồi, Xương An Diệp nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tư Đồ Hạc, có một khả năng.
" Anh ở đây. Đợi. " Xương An Diệp chỉ tại chỗ , nói với Tạ Xuyên, sau đó lôi kéo Tư Đồ Hạc đi: " Chúng ta nói chuyện."
Tạ Xuyên trợn mắt, còn muốn nói chuyện riêng nữa. Giấu hắn, không cho hắn biết. Dỗiiiii.
Hai người nói chuyện cũng rất lâu. Không biết nói vấn đề gì, nhưng sau khi Xương An Diệp trở ra, bên trong lại phát ra tiếng khóc vô cùng thê lương ẩn chứa nỗi tuyệt vọng. Tư Đồ Hạc??? Tạ Xuyên nhíu mày.
" Đi thôi." Xương An Diệp thở một hơi bất đắc dĩ, ổn định mà kéo Tạ Xuyên ly khai.
Bàn đêm tĩnh lặng, Tư Đồ Hạc gục mặt, rõ ràng là một nam nhân cường tráng, bờ vai vững chắc khiến người khác muốn dựa vào, bây giờ lại hiện lên với vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn, bóng dáng cô đơn, lẻ loi. Hắn mất nhiều năm như vậy, kết quả đổi lại là gì. Đổi lại là một câu nói: y không còn nữa rồi !!!!