Từ sau lần Cẩm Chi Minh đến, Mạc Tĩnh cùng Du Niệm có vẻ an phận hơn.
Du Niệm không còn thấy tăm hơi, Mạc Tĩnh bị nói cho câm nín cũng chỉ biết chiều lòng ba chồng, có chút gọi là quan tâm đến Xương An Diệp. Nhưng mỗi lần đến trước cửa chung cư thăm Xương An Diệp rồi thì đều bị đóng cửa không tiếp khách, làm bà ta ôm một cục tức ra về.
Qua 3 tháng đầu, thai nhi cũng đã hình thành đầy đủ bộ phận cơ thể, so với thời kì ban đầu thì đã rất cứng cáp rồi. 3 tháng đầu nguy hiểm qua đi, Xương An Diệp lại hoạt bát tràn đầy sức sống như ban đầu.
Sắp đến năm mới, Xương An Diệp đã bàn với Xương Lữ Nguyệt sẽ về nhà 1 chuyến tầm 5 ngày, sau đó muốn về đón Tết cùng Cẩm Thiệu Huân.
Xương Lữ Nguyệt suy nghĩ một hồi muốn ngăn cản, mang thai hơn 3 tháng, đi lại rất bất tiện. Nhưng Xương An Diệp nhất quyết không chịu. Cậu chính là muốn đi du lịch thôi a, ở nhà sắp bị ngột ngạt chết rồi.
Cẩm Thiệu Huân nghe tin liền sống chết bám lấy cậu không cho đi, ủy khuất hề hề nhìn cậu.
Cẩm Thiệu Huân: ".....". Em đi rồi, chồng em phải làm sao??!!!!!
Xương An Diệp thiệt là bó tay, đành phải hoãn lại, sau Tết sẽ về. Cẩm Thiệu Huân sung sướng muốn vẫy vẫy cái đuôi.
" Lại đây, ông nội bảo ta qua đây đi mua sắm với cậu. " Mạc Tĩnh đứng ở cửa ra lệnh.
Xương An Diệp chu môi, không thích, cậu không đi. Xương An Diệp làm vẻ áy náy: " Bác gái, không cần phiền đến bác đâu. Thiệu Huân cùng mẹ cháu đã chuẩn bị hết rồi. Em trai cháu mấy ngày nữa cũng sẽ chuẩn bị thêm nhiều lắm. Thực sự là ngượng ngùng, cháu mệt, bác đi thong thả, không tiễn."
Nói xong liền cúi chào, đóng cửa. Xương An Diệp nhe răng cười ha hả. Nằm mơ đi, đi với bà ta kẻo lại rước rủi vào thân. Cậu hổng có ngu nha.
Bên ngoài cách 1 cánh cửa, Mạc Tĩnh tức đến dậm chân, hung hăng lấy cái túi đập cửa mấy cái trút giận sau đó nện gót bỏ đi.
Đêm giao thừa, Xương An Diệp xui xẻo thay lại bị tê hết cả chân, đau từ bẹn xuống đến cổ chân. Thật là khóc không ra nước mắt.
Xương An Diệp nằm lì ở sofa, chân đặt lên 2 cái máy massage, ngẩng đầu xem tivi. Tuy chân đau nhưng không ảnh hưởng tâm trạng cậu đón năm mới a.
Cẩm Thiệu Huân đem chăn phủ lên người cậu, kê thêm cho cậu một chiếc gối mềm, ngồi xuống liền chỉnh nhiệt độ điều hoà ấm lên một chút.
" Còn đau không?" Cẩm Thiệu Huân niết khuôn mặt cậu, động tác ôn nhu tựa như nước.
Xương An Diệp nhăn mày trách cứ: " Em đang cố quên nó đi, anh nhắc lại làm gì. Thiệt là....."
Cẩm Thiệu Huân mỉm cười, đem volume tivi vặn nhỏ xuống, cúi đầu: " 11h đêm rồi, chúng ta đi ngủ, thức đêm lâu ảnh hưởng đến sức khỏe."
Xương An Diệp dãy dụa, ý đồ làm nũng: " Không muốn, đợi một tý nữa là giao thừa rồi còn gì, một lát nữa. Xem pháo hoa xong, chúng ta đi ngủ. Nha ???"
Cẩm Thiệu Huân hôn cậu một cái, sờ sờ tai cậu: " Sáng mai không dạy được thì đừng kêu đó. "
Xương An Diệp gật đầu cái rụp. Tuy là như thế nhưng chưa đến một lúc, Cẩm Thiệu Huân quay sang đã thấy Xương An Diệp gáy khò khò, ngon lành chẹp miệng một cái.
Cẩm Thiệu Huân chỉ biết lắc đầu, cười sủng nịnh, ôm cậu lên phòng.
" Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau như này nhé, Tiểu Diệp, cảm ơn em đã đến bên anh và còn anh yêu em. "
Đồng hồ điểm 00h, từng đốt pháo hoa rực rỡ toả sáng cả một bầu trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Năm mới lại đến, năm cũ qua đi. Đem đến may mắn, xua tan vận rủi.
Sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Xương An Diệp được Cẩm Thiệu Huân mặc cho một bộ áo ấm màu sắc giản dị, không quá phô trương nhưng lại làm nổi bật lên nét đẹp mềm mại của thiếu niên thanh xuân.
" Đội mũ vào nào, ra ngoài sẽ lạnh tai. " Cẩm Thiệu Huân cầm mũ len đỏ, đỉnh gắn một quả bông gòn, lủng lỉnh lủng lỉnh. Xương An Diệp lon ton chạy đến, rướn đầu chờ đợi Cẩm Thiệu Huân giúp cậu mang.
Cẩm Thiệu Huân chuẩn bị tốt cho cậu xong cũng tự mình thay đồ. Đồ đều là cùng một đôi với Xương An Diệp, đứng bên cạnh nhau thì vô cùng xứng đôi.
Tuy Xương An Diệp mang thai nhưng cậu vẫn kiên trì muốn đi chúc Tết. Người quen của cậu ở đây không nhiều nên chỉ có thể đi theo Cẩm Thiệu Huân.
Qua gặp Xương Lữ Nguyệt trước, Xương An Diệp nhận được một bao lì xì to đỏ chói, tính ra cũng phải chục củ. Cậu hí ha hí hửng cất vào túi áo.
" Cảm ơn mẹ, năm mới chúc mẹ khoẻ mạnh, xinh đẹp hơn, thành công trong mọi chuyện. À, mẹ chưa mừng tuổi cho Thiệu Huân nữa. Có cần con đưa hộ hông???"
Xương An Diệp mở to con mắt nhìn Xương Lữ Nguyệt. Xương An Diệp búng chán cậu một cái, cười: " Con cũng khôn ghê, mẹ là mẹ đưa cho Thiệu Huân, con đừng có đụng vào. "
Cẩm Thiệu Huân phì cười, lễ phép nhận lấy lì xì đỏ to đùng, sau đó nhân cơ hội Xương Lữ Nguyệt không chú ý nhét vào túi Xương An Diệp.
Xương An Diệp cười đến tươi rói, sung sướng ôm chặt lấy túi áo chứa lì xì của mình.
Sau đó đến chỗ Cẩm Chi Minh, Xương An Diệp còn được lì xì to gấp bội. Xương An Diệp bẽn lẽn: " Sao cháu có thể nhận được?? Không cần đâu ông nội. Ông khoẻ mạnh là cháu vui rồi. "
Cẩm Chi Minh nhất quyết không chịu, cứ nhét vào tay cậu, hai người giằng co cuối cùng lại là Cẩm Thiệu Huân cầm.
Lúc trở về, Xương An Diệp ngoan ngoãn giơ hai tay, cười ngọt ngào lấy lòng: " Thiệu Huân, hôm nay em rất ngoan nha, còn giúp ông nội pha trà nè, đánh cờ với ông nội, còn giúp ông mài mực viết chữ. Anh không có gì cho em hả?"
Cẩm Thiệu Huân nhướn mày, ra vẻ suy tư nhưng khoé môi sớm không tự chủ mà cong lên: " Đúng là rất ngoan. Nhưng anh phải đưa em cái gì mới được??"
Xương An Diệp trề môi, đáng thương nhìn hắn. Cẩm Thiệu Huân xoa đầu cậu, từ đằng sau lấy ra một cái túi đưa cho cậu. Xương An Diệp hí hửng mở ra.
Là nó. Chính là cái hộp gỗ điêu khắc có mật mã đó. 584 1314 520.
Xương An Diệp sớm biết thể nào nó cũng sẽ xuất hiện. Cậu mỉm cười, chủ động hôn Cẩm Thiệu Huân một cái: " Cảm ơn, em thích lắm. "
Cẩm Thiệu Huân ôm cậu, chính là tâm rất hạnh phúc. Ai mà ngờ, người quan trọng nhất cuộc đời của mình đã ngay bên cạnh. Lúc không thấy thì không biết, lúc có được rồi thì nhất định phải trân trọng.