Cô ta vỗ về chơi đùa sợi tóc một chút, thanh âm ngược lại chậm lại.
"Cậu quả nhiên rất tâm cơ a"
Tô Yên nghĩ nghĩ phía trước đã từng được nghe đánh giá, sau đó chậm rãi nói ra
"Còn tốt."
Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, có lẽ ý thức được mình thất thố, chậm rãi khôi phục bộ dáng thanh lãnh nguyên bản
"Khương Nhiên có cái dạng nữ sinh gì chưa thấy qua? Giống cậu, loại người bề ngoài thanh thuần nội tâm bò cạp độc, cậu ấy gặp qua quá nhiều. Có lẽ, cậu có thể mê hoặc được câu ấy nhất thời, nhưng chờ đến khi hắn phản ứng lại, đến lúc đó người quỳ trên mặt đất khóc, chính là cậu."
Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật gật đầu
"Khả năng đi."
Cô trả lời lại lần nữa làm Diêu Vũ Phỉ á khẩu không trả lời được.
Tô Yên này, trước kia thật đúng là xem thường cô ta.
Thế nhưng có thể mặt không đổi sắc đáp trả như vậy.