Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1001: Bá chủ hồng hoang (29)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tiểu Phượng Hoàng?" Đồ Yếm nhìn Sơ Tranh vẫn còn đang nằm một chút, gọi hai tiếng vẫn không đáp lại hắn, Đồ Yếm tiến vào: "Tiểu Phượng Hoàng, trời sáng rồi, nên dậy thôi."

Trước đây Sơ Tranh đều dậy rất sớm, Đồ Yếm rất ít khi trông thấy Sơ Tranh muộn như vậy rồi mà vẫn chưa dậy.

Sơ Tranh nằm nghiêng, giống như hơi không kiên nhẫn lên tiếng: "Không muốn, ta muốn ngủ một lát."

Đồ Yếm muốn nhìn Sơ Tranh một chút, kết quả cô trực tiếp kéo da thú đang đắp bên hông, phủ lên đầu.

Đồ Yếm hơi sửng sốt.

"Vậy... Nàng ngủ thêm một lát đi."

Đồ Yếm đứng dậy rời đi.

Đi tới cửa, quay đầu nhìn thân ảnh trên giường một chút, bàn tay nắm lấy khung cửa hơi siết chặt.

Giữa trưa Đồ Yếm dựa theo cách trước đó Sơ Tranh từng làm, nướng chín thịt, sau đó đưa đồ ăn vào.

Sơ Tranh vẫn không để ý tới hắn, giọng nói càng không kiên nhẫn hơn so với trước đó.

Đồ Yếm trầm mặc buông đồ vật xuống.

Lúc này bọn họ đang ở trên một ngọn núi, phía dưới chính là chợ phiên, từ nơi này có thể trông thấy rõ ràng khung cảnh trong chợ phiên.

Đồ Yếm nhìn qua chợ phiên dưới núi, hơi xuất thần.

Hai ngày tiếp theo, Sơ Tranh đối với hắn đều rất không kiên nhẫn, mặc dù đã dậy, nhưng cũng không nguyện ý nói chuyện với hắn.

Trước kia ban đêm không cần hắn nói gì, Sơ Tranh đã mặt không cảm xúc đi tới, chiếm lấy vị trí của hắn, muốn mình biến về bản thể ôm cô

Hai ngày nay, cô đều ở vị trí của mình.

"Tiểu Phượng Hoàng, là ta làm sai chỗ nào sao?"

Đồ Yếm ngồi xổm ở bên người Sơ Tranh, hỏi đến rất cẩn thận.

"Không có."

"Vậy vì sao nàng không chịu để ý đến ta?"

"Có sao?" Sơ Tranh vẻ mặt thành thật: "Ta không để ý tới chàng lúc nào?"

"Vậy buổi tối ta và nàng cùng ngủ?"

"Nóng, không muốn."

Sơ Tranh cự tuyệt đến thập phần dứt khoát.

Đồ Yếm: "..."

Đồ Yếm cũng không dây dưa nữa, mi mắt buông xuống, tạo nên một cái bóng nhỏ ở dưới mí mắt.

Hắn ngồi xổm bên cạnh Sơ Tranh một lúc, trầm mặc đứng dậy rời đi.

-

Ly Tranh thân thể cao lớn, lặng yên không tiếng động rơi xuống sau lưng Đồ Yếm.

"Ly Tranh."

Đồ Yếm không quay đầu, bình tĩnh gọi một tiếng.

Ly Tranh hậm hực thu hồi móng vuốt, nằm úp sấp bên cạnh Đồ Yếm.

"Ngươi ngồi chỗ này làm gì, không cùng con chim nhỏ kia của ngươi làm chút gì à?"

Lông mày Đồ Yếm nhẹ chau lại.

"Sao thế? Cãi nhau?" Ly Tranh dùng móng vuốt đâm đâm hắn: "Lúc này mới qua bao lâu, mà các ngươi đã có tranh cãi rồi? Ta đã nói với ngươi rồi mà, Thần thú và Hung thú không thể nào ở bên nhau, chủng tộc của các ngươi khác biệt..."

Đồ Yếm: "Không cãi nhau."

"Không cãi nhau thì ngươi bày ra vẻ mặt này làm gì?"

Cái đuôi của Ly Tranh khẽ vung một cái, cằm gác trên móng vuốt, nhìn qua thập phần nhàn nhã.

"..." Đồ Yếm ngược lại rất tình nguyện là cãi nhau.

Nhưng Sơ Tranh không để ý tới hắn.

Giống như...

Rất phiền chán hắn vậy.

Hắn không thích cảm giác như vậy, đáy lòng giống như bị một nhúm bông chặn lấy.

Đồ Yếm nhìn Ly Tranh một chút, nói ra lo nghĩ của mình.

Ly Tranh hừ nhẹ: "Ta đã nói, các ngươi không lâu dài được."

Đồ Yếm cảm thấy mình nói chuyện này với Ly Tranh chính là lãng phí thời gian.

"Nếu ngươi tới để nói lời châm chọc, thì hiện tại có thể đi."

Ly Tranh: "..."

Mặc dù Đồ Yếm cảnh cáo hắn như thế, nhưng Ly Tranh vẫn phải nói.

"Chim muông giống như nàng, xinh đẹp, cường đại, có lý do gì mà muốn ở mãi bên ngươi lãng phí thời gian. Trong Hồng Hoang có bao nhiêu thú đang chờ nàng lựa chọn chứ."

Thú trong Hồng Hoang mặc kệ là giới tính gì, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, thì đều có thể lựa chọn bạn lữ, hơn nữa còn có thể tùy ý thay đổi.

Sắc mặt Đồ Yếm càng trầm hơn.

Hắn đứng dậy rời đi.

"Ai, ta còn có chuyện cần nói với ngươi."

Đồ Yếm dừng lại: "Chuyện gì."

Nếu như không phải chuyện đứng đắn, Ly Tranh sẽ không chạy từ thật xa đến đây tìm hắn.

Ánh mắt Ly Tranh nghiêm túc hơn mấy phần: "Chú trong cơ thể ngươi đã giải đúng không?"

"Ừ."

"Vậy chú trong cơ thể Nguyên Ninh hẳn cũng đã giải."

"Không phải hắn ở chỗ ngươi sao?"

"Hắn chạy rồi."

Ánh mắt âm u của Đồ Yếm quét tới.

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết tên kia chạy thế nào."

Nói đến đây, Ly Tranh cũng rất tức giận.

Hắn tự nhận mình an bài, Nguyên Ninh không thể nào chạy mất được.

Nhưng vấn đề chính là, y chạy mất rồi!

"Nguyên Ninh và mấy tên phía nam kia cấu kết, mục đích hàng đầu là diệt trừ ngươi, ta thấy bọn họ là muốn gây ra chiến tranh."

Nguyên Ninh chỉ dựa vào chính mình thì không được.

Mấy tên đại gia hỏa phía nam kia, đều có thù với Đồ Yếm, Nguyên Ninh liên hợp với những tên kia, mục đích chắc chắn không thuần.

"Ta biết rồi."

-

Ly Tranh chỉ là đến đưa tin cho Đồ Yếm, rất nhanh liền đi.

Chuyện Nguyên Ninh, Đồ Yếm muốn nói với Sơ Tranh.

Nhưng mà hai ngày nay, Đồ Yếm cũng không biết phải làm thế nào để giao lưu với Sơ Tranh.

Hay là thật sự giống như Ly Tranh nói, nàng đã chán ghét mình?

Đồ Yếm xoắn xuýt vài ngày.

"Đồ Yếm, tới đây."

Sáng sớm ngày hôm đó, Sơ Tranh đột nhiên gọi hắn qua.

"Tiểu Phượng Hoàng." Đồ Yếm cũng trầm mặt, cặp mắt vốn đã tan đi không ít vẻ âm u kia, lúc này giăng đầy mây đen: "Sao thế?"

Sơ Tranh ôm lấy cổ hắn, Đồ Yếm đành phải cúi người, hắn cho là Sơ Tranh muốn nói chuyện với hắn, ai ngờ Sơ Tranh trực tiếp hôn qua.

Ngay cả thời gian cho hắn giảm xóc cũng không có, trực tiếp đấu đá lung tung tiến vào.

Sơ Tranh thoải mái dễ chịu hôn hắn một hồi lâu, sau đó thần thanh khí sảng nhảy xuống giường.

Đồ Yếm sờ môi, thần sắc khó đoán nhín cô.

Cô hôm nay dường như...

Tâm tình không tệ?

Sơ Tranh xác thực không có vẻ không kiên nhẫn như mấy ngày trước, đến tối, tự cô tới ngủ với hắn, Đồ Yếm càng thêm tin tưởng điểm này.

Vậy mấy ngày trước xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Phượng Hoàng, ta có chuyện muốn nói với nàng."

Sơ Tranh nằm sấp ở trên người hắn: "Ừ?"

"Có quan hệ với Nguyên Ninh."

"Hắn còn chưa chết?" Con chó điên này sao có thể còn sống chứ! Bật hack à!?

"..." Đồ Yếm nghe ra tiếc hận trong giọng nói của Sơ Tranh, hắn trầm mặc một chút: "Nguyên Ninh cấu kết với Hung thú phương nam, phát động chiến tranh, hiện tại đang khuếch trương đội ngũ."

Sơ Tranh ngừng động tác, chống lên lồng ngực hắn ngẩng đầu: "Hắn muốn đánh nhau?"

Chỉ đánh nhau thì tốt.

Xem xét từ tình huống trước mắt, mặc dù Nguyên Ninh lấy chuyện diệt trừ công địch của Hồng Hoang là hắn làm mục tiêu hàng đầu, nhưng chuyện y làm, rõ ràng là muốn khơi mào chiến tranh ở toàn Hồng Hoang.

Bây giờ ngoại giới đã truyền đi rất nhốn nháo.

Thú trong Hồng Hoang, kỳ thật không ít đều là phần tử hiếu chiến.

Không ít thú từng thua thiệt trong tay Đồ Yếm, đều gia nhập phe của Nguyên Ninh.

Tin tưởng không bao lâu, Nguyên Ninh liền có thể tập hợp được một nhánh đội ngũ khổng lồ.

Sơ Tranh nghe Đồ Yếm nói xong, lại nằm xuống, chậm rãi nói: "Chờ ta đi bắt hắn trở lại, làm... Đánh một trận là được rồi." Không thể làm rơi.

Đồ Yếm: "??"

"Đồ Yếm, chàng có thể biến lớn không?" Sơ Tranh hỏi một vấn đề làm Đồ Yếm bất ngờ không kịp chuẩn bị.

"Có thể..." Đồ Yếm theo bản năng trả lời.

"Ồ." Vậy ta phải nói thế nào mới có thể vừa cao lãnh vừa không làm ra vẻ để hắn biến lớn cho ta lăn một cái nhỉ?

Thật là khó nha.

Tiểu nhân trong đáy lòng Sơ Tranh đang ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn.

Đồ Yếm bị nói sang chuyện khác, kịp phản ứng, lại quay về chủ đề: "Tiểu Phượng Hoàng chúng ta đang nói chuyện của Nguyên Ninh..."

"Ta buồn ngủ quá." Sơ Tranh ôm cổ hắn: "Đừng quấy rầy, đi ngủ."

Đồ Yếm: "..."

***

Halo, chào mừng đến với quyển 6 ~ ♡
— QUẢNG CÁO —