"Anh tưởng là bây giờ Ngũ đệ sẽ không cho anh phần mặt mũi này nữa."
Thanh âm xa lạ từ bên cạnh chen vào.
Dư Tẫn uể oải cười với Sơ Tranh một cái, sau đó xoay người: "Nhị ca tự mình đưa thiệp, đương nhiên phải tới."
Đứng phía sau là một người đàn ông, tuổi tác trên dưới 30, âu phục phẳng phiu, dung mạo tuấn lãng, khí chất ôn nhuận, mang theo vài phần phong độ trí thức.
Nhị thiếu gia của Dư gia, Dư Nguy.
Dư Nguy: "Một tiếng Nhị ca này hiện tại anh không thể đảm đương nổi, Dư gia bây giờ do chú làm chủ."
Dư Tẫn lười nhác dựa vào bàn, chậm rãi cười: "Anh vẫn biết à."
Thanh âm kia kéo đến hơi dài.
Lười biếng.
Rơi vào trong tai người ta, chính là một loại hương vị khác.
Dư Nguy: "..."
Dư lão gia tình nhân đông đảo.
Con sinh ra tất nhiên cũng nhiều.
Từ sau sự kiện kia... đứa em trai thứ 5 này của anh ta, vẫn luôn là thế này.
Làm gì cũng đều lười biếng uể oải, giống như không động dậy nổi.
Khi bọn họ tranh quyền, hắn ở nước ngoài, ai cũng cho là hắn sẽ không tham gia.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng hắn lại là người tiếp quản hết thảy của lão gia, đánh cho đám người không kịp trở tay.
Sau khi tiếp quản, hắn cũng không lập tức tuyên bố, chỉ có nội bộ Dư gia biết, người cầm quyền đã thay đổi.
Hiện tại người Dư gia cũng không biết người cầm quyền mới nhậm chức này đang chơi trò gì.
Tầm mắt Dư Nguy dời xuống bên hông Dư Tẫn, nhưng cũng không nhìn được gì.
Trên mặt anh ta mang theo ý cười: "Anh có chút chuyện muốn nói với chú, vào phòng nghỉ được không?"
Dư Tẫn quay đầu nhìn Sơ Tranh một chút.
Dư Nguy nhìn theo, lúc này mới nhìn thấy phía sau còn có một cô gái.
Bên cạnh Dư Tẫn cho tới bây giờ không hề có sinh vật giống cái nào.
Dư Nguy nhịn không được nhìn thêm hai lần, dáng dấp rất đẹp, nhưng trên mặt không có biểu tình gì, phong phạm cao lãnh mười phần.
Hóa ra Dư Tẫn thích kiểu này?
"Tôi đi một lát sẽ trở lại, cô tự chơi đi." Dư Tẫn bàn giao với Sơ Tranh, hắn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chú Bạch."
"Ừ."
Điện thoại Dư Tẫn không khóa lại, Sơ Tranh mở ra.
Hẳn là hệ thống mặc định, giao diện thập phần sạch sẽ, chỉ có mấy cái APP hoàn toàn chưa thấy qua.
Sơ Tranh cầm điện thoại di động, nhàm chán đứng trong góc khuất.
"Yên Nhiên."
Sơ Tranh nghe thấy có người kêu một tiếng, cô nhìn sang bên kia.
Tống Yên Nhiên và một cô gái đứng chung một chỗ.
Bên cạnh còn có một người đàn ông, trước đó Sơ Tranh từng gặp ở khách sạn Hoàng Quan, hình như họ Lăng.
Tống Yên Nhiên hẳn là bạn gái của người đàn ông kia.
Hiện tại Tống Yên Nhiên cũng dám quang minh chính đại xuất hiện ở đây... Tống Bác Học không sợ bị trả thù sao?
Lúc đầu Sơ Tranh chỉ xem kịch, ai biết Tống Yên Nhiên lại nhìn thấy cô.
Cô ta nói với người đàn ông kia hai câu, xách váy, đi về phía cô.
"Tống Sơ Tranh." Tống Yên Nhiên phẫn uất chỉ trích cô: "Chị có lương tâm không, chị lại đi giúp người ngoài hại nhà chúng ta."
"Tôi làm gì?" Sơ Tranh rất đần độn hỏi lại.
Cô còn chưa kịp làm gì đâu, được không?!
Khuôn mặt đẹp của Tống Yên Nhiên đỏ lên: "Chị còn không biết xấu hổ mà hỏi, nếu không phải chị nói gì với người kia, thì sao hắn lại xuống tay với Tống gia, hiện tại thì tốt rồi, sản nghiệp của Tống gia bị rút đi một nửa, đây là gia nghiệp mà ba ba vất vả lắm mới kiếm được, cũng tại chị, bây giờ bị hủy sạch."
Sơ Tranh: "??"
Sơ Tranh nhớ tới, quà sinh nhật trước đó Dư Tẫn đưa qua, có một phần thu mua gì đó.
Nhưng Tống Bác Học ngoan ngoãn thuận theo như vậy à?
Sơ Tranh nghĩ đến Tống Yên Nhiên có thể ra ngoài hoạt động...
Đáy lòng mơ hồ có đáp án.
Đại khái là bởi vì dùng phần thu mua kia, đổi lấy Dư Tẫn giơ cao đánh khẽ.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Chuyện này không liên quan đến tôi."
Tống Yên Nhiên nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn: "Tôi thật sự không nghĩ tới, chị lại như thế, lên giường với một lão già, vì để đối phó với nhà mình, sao chị có thể làm thế!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nghĩ đến Dư Tẫn mang dáng vẻ của lão già.
Có chút... buồn cười.
Không được, nhịn xuống, giữ gìn hình tượng đại lão!
"Cô đứng trên lập trường gì mà đến đây chỉ trích tôi?" Sơ Tranh trong nháy mắt khôi phục khí thế cao lãnh của đại lão: "Đầu tiên, tôi chưa từng làm chuyện này, tiếp theo, tôi cũng là thay cô đi. Nếu cô muốn Tống gia bình an, thì vì sao không tự mình đi?"
"Tôi..."
Khí thế của Tống Yên Nhiên lập tức yếu xuống.
Cô ta đương nhiên không nguyện ý...
Dư gia có quyền thế không sai, nhưng đó là một lão già.
Tống Yên Nhiên muốn chính là một người bạn trai, một người chồng như Lăng Húc, chứ không phải một lão già họm hẹm.
"Chị cũng là một thành viên của Tống gia, chị thay Tống gia phân ưu giải nạn không phải là nên làm sao?" Tống Yên Nhiên phun ra một câu, có lẽ còn cảm thấy mình nói rất có đạo lý, khí thế cũng rất nhiều.
Sơ Tranh cảm thấy câu nói này của cô ta hết sức không biết xấu hổ.
Cho dù dáng dấp đẹp, cũng không thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Đây không phải làm mất mặt ta à!
"Tôi đi phân ưu giải nạn, cô ngồi mát ăn bát vàng, cô nghĩ hay như vậy, cô đang nằm mơ à?" Sơ Tranh không chút khách khí mắng lại.
"Việc này cũng không phải tôi quyết định, chị phát cáu với tôi làm gì." Tống Yên Nhiên bày ra vẻ mặt ủy khuất.
"Chuyện của Tống gia cũng không phải tôi quyết định, cô chạy tới trước mặt tôi nói cái gì?" Sơ Tranh thẳng thừng trả lại câu nói này.
"..."
Tống Yên Nhiên nói không lại Sơ Tranh.
Huống chi chuyện này, vốn chính là cô ta đuối lý.
"Kia có phải đôi song sinh của Tống gia không?"
"Hình như là thế..."
"Ai là Tống Yên Nhiên? Người kia tên gì nhỉ... Tống... Sơ Tranh đúng không?"
"Không biết, nhìn giống nhau quá?"
"Tôi cảm thấy người mặc lễ phục màu trắng ngà kia đẹp hơn nhiều."
"Không phải đều giống nhau sao..."
"Khí chất không giống, cô nhìn kỹ xem, rõ ràng người kia đẹp hơn."
Bên cạnh bỗng nhiên có người chỉ trỏ về phía bọn họ thảo luận.
Lần trước Tống Yên Nhiên bị bêu xấu, lần này nếu như không phải Lăng Húc mời cô ta, thì hiện tại cô ta cũng không muốn ra ngoài.
Lúc này bị người vây xem, trên mặt cô ta lập tức nóng bỏng.
Cô ta trừng Sơ Tranh một cái, lập tức quay người rời đi.
Sơ Tranh dựa vào bàn, khí định thần nhàn, mặc cho mọi người dò xét.
Cũng có người tiến lên bắt chuyện, nhưng không nói hai câu quá liền bị Sơ Tranh mặt lạnh đẩy lui.
Phần lớn đàn ông, đều thích loại nhỏ xinh động lòng người, biết làm nũng đến muốn mạng.
Kiểu cao quý lãnh diễm này, người bình thường cho dù trong lòng ngứa ngáy, cũng khống chế được, không dám tùy tiện trêu chọc.
Dù sao phần lớn đàn ông đều theo chủ nghĩa nam quyền, có ai muốn phụ nữ mạnh mẽ cứng rắn hơn mình đâu.
Nhưng có người không giống...
Tỉ như Dư Khải.
Bạn gái của Dư Khải không biết đi đâu rồi, lúc này lẳng lơ đi tới: "Tiểu mỹ nữ, Ngũ đệ của anh ném em ở đây một mình à?"
Sơ Tranh liếc gã một cái, không nói chuyện.
Dư Khải bị cô nhìn như thế, chẳng những không bị dọa, mà ngược lại càng thêm nhiệt huyết sôi trào.
Kiểu người này chưa từng gặp qua, mới mẻ, kích thích!
Quan trọng nhất chính là, cô là do Dư Tẫn mang đến.
Dư Tẫn ném cô ở đây, xem ra cũng không quan tâm nhiều, cho nên Dư Khải cảm thấy chơi đùa cũng không có gì, chẳng lẽ hắn còn có thể vì một người phụ nữ, mà làm gì gã.
Dư Khải giơ tay tới, ý đồ bắt lấy tay Sơ Tranh: "Tiểu mỹ nữ, Ngũ đệ của anh làm sao biết thương em, không bằng chúng ta cùng đi tâm sự một chút."