Ly Đường bị ép bái Thiên Địa xong, cha mẹ không có nên bớt đi phần này, cuối cùng chỉ còn phu thê giao bái.
Sau khi lạy xong, Sơ Tranh lại nằm trở về trên giường êm: "Tốt, không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta."
Ly Đường: "..." Khăn tân nương còn chưa vén đâu!
Phi!
Vén khăn tân nương cái khỉ gì!
Ly Đường giật khăn xuống: "Hôm nay không tính."
"Giữ lời."
"Không tính." Hắn chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa làm gì có chuyện hắn phải mang khăn tân nương?
"Giữ lời." Sơ Tranh cường điệu.
Ly Đường xếp xong khăn, bỏ vào trong tay cô: "Giữ lời thì giữ lời, nhớ cất kỹ."
Sơ Tranh rất hào phóng: "Tặng ngươi."
"..."
Ly Đường nhìn đồ vật trong tay, thuần thục thu vào.
Chờ đến khi Sơ Tranh lần nữa ngủ mất, hắn mới đem người bế lên, đi về phía lầu nhỏ đằng sau.
Trong lầu nhỏ được bố trí được cực kỳ ấm áp, Ly Đường đặt người lên trên giường.
Hắn ngồi ở bên cạnh, nương theo ánh trăng nhìn cô.
Đầu ngón tay Ly Đường phất qua mi tâm Sơ Tranh: "Phải làm thế nào thì trong mắt nàng mới có thể có ta đây."
Tâm ma: "Cùng ta..."
Ta sẽ không tổn thương nàng, cũng không cho phép ngươi thương tổn nàng, ngươi sớm chết tâm đi.
Tâm ma: "..."
Tâm ma bất ngờ.
Nó đi! Nó đi được rồi!!
Từ ngày đó về sau, tâm ma cũng không xuất hiện nữa.
Tâm ma bởi vì cô mà sinh, cũng bởi vì cô mà diệt.
...
Sơ Tranh cự tuyệt Ly Đường chuẩn bị hôn lễ lần nữa, thứ nhất là ngại phiền phức, thứ hai vẫn là ngại phiền phức.
Kế hoạch của Ly Đường cứ vì vậy mà chết yểu.
Hắn có thể dựa theo kế hoạch của mình mà làm, nhưng nếu Sơ Tranh không phối hợp, thì dù hắn làm gì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ly Đường an phận xuống, Sơ Tranh ngẫu nhiên trông thấy hắn, sẽ chủ động hôn hôn hắn.
Có lẽ là vì thói quen, cũng có lẽ vì thứ gì khác.
Tóm lại Ly Đường không rõ cô đang muốn biểu đạt cái gì.
Kỳ thực chính bản thân Sơ Tranh cũng không rõ ràng, chỉ là muốn làm, thì làm thôi.
"Đây là cái gì?"
Sơ Tranh tiến vào phòng, liền trông thấy một cuốn sách bại hoại đang nằm chễm chệ trên giường cô.
【 Tiểu tỷ tỷ, nếu như ta không nhìn lầm, cái này hẳn là một bản... 】
Vương Giả còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đã ném cuốn sách ra ngoài cửa sổ.
【 Song tu bảo điển. 】 Vương Giả trấn định bổ sung thêm bốn chữ còn lại.
"Song tu bảo điển?" Sơ Tranh nằm dài trên giường: "Rất lợi hại à?"
【 Chính là... 】 Vương Giả nghĩ nghĩ, tiểu tỷ tỷ nhà nó, giống như đối với loại chuyện này thật sự không hiểu rõ.
Không phải cô trì độn, cô chỉ là không hiểu rõ.
Đương nhiên Vương Giả càng thấy cô là lười đi tìm hiểu, bởi vì đối với cô mà nói, những thứ mới lạ, nếu theo như cô thấy là vừa vô dụng lại vừa phiền phức, thì cô sẽ không đụng vào, lười suy nghĩ.
【... Chính là nam nhân và nữ nhân làm chuyện kia, sau đó tăng tiến tu vi. 】 Vương Giả miễn cưỡng giải thích một lần.
"Ta rất lợi hại, không cần tăng tiến tu vi."
【... Trọng điểm là chuyện kia kìa. 】 Ai cùng cô thảo luận chuyện tăng tiến tu vi đâu.
"Chuyện kia là chuyện gì?"
【...】 Làm khó xử một cái hệ thống như vậy thật sự cũng xem được sao? 【 Chính là cái kia... Ừ, kéo dài huyết mạch, kéo dài đời sau! Tiểu tỷ tỷ đã hiểu chưa? 】
"Giao phối?"
【... 】 Vương Giả thiếu chút nữa kinh sợ mà offline.
Sao tiểu tỷ tỷ lại có thể nói ra một từ như thế? Con chó ngu đần nào dạy cô!!
"Nhàm chán."
Sơ Tranh cho hai chữ phê bình, sau đó không quan tâm đến phản ứng của Vương Giả nữa.
Ngày thứ hai Sơ Tranh lại nhìn thấy cuốn sách bại hoại kia.
Cô ném đi, nhưng chẳng mấy chốc nó lại trở về chỗ mà tầm mắt cô có thể chạm tới.
Sơ Tranh bị làm phiền đến không chịu được, cuối cùng trực tiếp hủy thi diệt tích.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có cái mới xuất hiện.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh mở sách ra, tư thế bên trong rất không thể nói, nhưng Sơ Tranh nhìn mà mặt không đổi sắc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không biến đổi chút nào.
"Thế này thật sự có thể tăng tiến tu vi?"
Sau khi Sơ Tranh xem xong, tỏ vẻ rất là hoài nghi.
【...】 Có thể tăng tiến tu vi không nó không biết, nhưng tăng tiến tình cảm thì nhất định có thể.
Nhưng mà tiểu tỷ tỷ đoán chừng cũng không muốn hiểu...
...
Lúc Ly Đường trở về, phát hiện sách có dấu vết bị lật qua, hắn hơi nhíu mày.
Nhưng khi Ly Đường nhìn thấy phê bình chú giải trên sách, lập tức tâm tư gì cũng biến mất.
Cô thật sự đem cái này làm bí tịch võ công rồi?
Còn cần cô phê bình chú giải chỗ không hợp lý sao?
Cần sao!
Ly Đường ủ rũ cúi đầu thu sách lại.
Thời gian sau đó, mặc kệ Ly Đường ám chỉ thế nào, Sơ Tranh đều là một mặt lạnh lùng, hoặc là làm ra phản ứng khiến hắn hoàn toàn không ngờ tới được.
Hôm nay Sơ Tranh tỉnh lại, ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi.
Ly Đường từ bên ngoài tiến đến, thấy cô tỉnh, lập tức buông đồ vật xuống, trước tiên hôn cô một cái, sau đó mới nói: "Ngủ có ngon không?"
"Ừ." Sơ Tranh vén chăn bước xuống giường: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả." Ly Đường sửa sang lại tóc cho cô, tâm huyết dâng trào nói: "Ta chải tóc cho nàng được không?"
Sơ Tranh bấm pháp quyết, tóc vừa hơi loạn đã tự động vấn thành một búi tóc hoàn mỹ.
"Tốt." Hoàn mỹ! Ta thật tuyệt!
"..."
Ly Đường rút ra một cây trâm cắm trên tóc cô, ôm lấy mặt cô hôn một chút, Sơ Tranh mặt không biểu cảm đẩy hắn ra, rời khỏi lầu các.
Mỗi lần Ly Đường muốn làm gì đó, Sơ Tranh đều có thể tự mình làm tốt, chọc Ly Đường tức gần chết.
Cô không thể cho hắn một cơ hội để thể hiện được sao?
Thời gian của Sơ Tranh và Ly Đường trôi qua rất bình thản, Ly Đường dường như đã từ bỏ việc làm chuyện đó, mỗi ngày đều quy quy củ củ bồi tiếp cô.
Ban đêm ngẫu nhiên sờ đến cô ở trên giường, cũng chỉ ôm cô ngủ một lát, về sau Sơ Tranh ngầm đồng ý cho hắn ngủ bên cạnh mình.
Ly Đường cam chịu nghĩ, coi như tiến triển không tệ lắm.
Đã có thể ngủ chung trên một cái giường rồi.
Dưới hoàng hôn, bóng hai người chồng lên nhau.
Gió thu lạnh run, lá vàng rơi rụng xuống, bị gió cuốn về nơi xa xa.
"Tại sao nàng lại cứu ta?"
"Hả?"
"Địa lao." Nơi đó, sau này hắn từng trở về nhìn qua, rất bí mật, nếu như không phải cố ý tìm kiếm, thì căn bản sẽ không tìm thấy.
Nhưng hắn vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ.
Vì cái gì đây?
Bọn họ không thân không thích, chỉ là người dưng mà thôi...
"Không có vì sao." Sơ Tranh chống cằm.
Ly Đường liếc nhìn cô một cái, vành tai trắng nõn của cô, cũng bị tịch dương làm nhiễm lên một vầng ánh sáng ấm áp.
"Nếu như người ở địa lao kia không phải ta, nàng cũng sẽ cứu sao?"
"Sẽ không."
"Vì sao?"
Sơ Tranh ghé mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng có ý tứ đương nhiên: "Bởi vì không phải ngươi."
Ly Đường cong khóe miệng: "Cho nên, khi đó nàng là tới cứu ta."
"Ừ." Chuẩn xác mà nói là cứu thẻ người tốt.
"Thế nhưng nàng cũng không quen biết ta."
"Ừ." Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn: "Sao ngươi nhiều vấn đề thế."
Ly Đường kéo tay cô, mười ngón đan xen: "Ta chỉ đang nghĩ... Nếu như lúc trước, người nàng cứu không phải ta, thì có phải bây giờ, nàng cũng sẽ cùng người kia ở đây không."
Cùng người khác ở đây?
Sơ Tranh không tưởng tượng ra được cái hình ảnh kia, cô cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ cùng người khác...
Đem những chuyện từng làm với Ly Đường, thay thế thành người khác, Sơ Tranh cảm thấy cô không thể nào tiếp nhận được.
Muốn cô nói rõ lý do thì cô lại không thể nói nên lời, vì đó chính là một loại cảm giác.
Rất kỳ diệu, lại khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Sơ Tranh đột nhiên thu tầm mắt lại, nhìn về những tia nắng cuối cùng nơi chân trời.
Giọng nói của cô rất chắc chắn: "Chuyện này không có nếu như."
Ly Đường chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi ôm cô vào trong ngực: "Ừ, chuyện này không có nếu như."