Sơ Tranh trở lại biệt thự, vừa bò lên cửa sổ, liền nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Tống tiểu thư, cửa dùng để trang trí sao?"
Má ơi!
Hù chết người!
Sơ Tranh chỉ cứng lại, sau đó liền điềm nhiên như không có việc gì chống lên cửa sổ nhảy vào.
Đèn trong phòng đồng thời sáng lên, ánh sáng vàng ấm áp trải rộng trong phòng, làm hai người nhìn thấy rõ lẫn nhau.
Người đàn ông dựa vào cạnh cửa, một thân đồ mặc ở nhà màu đen, cơ hồ có thể hòa vào bóng đêm, cho nên Sơ Tranh không phát hiện ra hắn.
Sơ Tranh bóp cổ tay, kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống: "Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ được, chạy tới phòng tôi làm gì."
Dư Tẫn bảo trì tư thế kia, khóe miệng khẽ giương: "Nếu tôi không đến, thì làm sao có thể gặp được một màn này chứ? Hơn nữa không phải Tống tiểu thư để cho tôi nhìn thêm sao?" Nhìn xem bên ngoài tư liệu, cô là người thế nào.
"Giày của anh đâu?"
Sơ Tranh hỏi một vấn đề không liên quan.
Dư Tẫn rũ mắt.
Quần dài che lại mu bàn chân, chỉ lộ ra gần phân nửa.
Đạp lên tấm thảm màu đen, nổi bật lên đôi chân trắng như tuyết.
Dư Tẫn cũng không trả lời vấn đề này: "Tống tiểu thư, muộn như vậy cô đi đâu thế?"
Hắn đi chân trần giẫm lên sàn nhà, hơi lạnh, nhưng lặng yên không một tiếng động, giống như u linh đang đi dạo trên hành lang.
-
Ngày hôm sau khi Sơ Tranh mở cửa, phát hiện ngoài cửa bị chặn lại.
Người giúp việc nơm nớp lo sợ đứng ở bên ngoài: "Tống tiểu thư... Tiên sinh bàn giao, ngài... ngài đi cửa sổ."
"..."
Vật nhỏ trâu bò nha!
Ta có thể xử lý rồi chứ?!
【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt là tiểu khả ái của ngài, ngài phải bao dung tha thứ cho hắn, phải thông cảm hắn nhiều nhiều, cho hắn quan tâm ấm áp, dẫn hắn nghênh đón thế giới tốt đẹp. 】Không biết có phải Vương Giả cầm giấy đọc không, mà một chút sắc thái tình cảm cũng không có.
Sơ Tranh rầm một tiếng đạp bay cửa, trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống.
Chú Bạch ở ngay dưới cửa sổ, thấy cô thật sự nhảy xuống, còn hơi kinh ngạc: "Tống tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Cũng không biết Tiên sinh trúng phải gió gì.
Nhưng Tống tiểu thư... Cũng rất cứng nha.
"Không chết." Có việc.
Đừng để Dư Tẫn rơi vào tay ta!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc vượt qua ông, một lần nữa tiến vào biệt thự.
Dư Tẫn đã không còn ở biệt thự.
Mấy ngày kế tiếp, Sơ Tranh cũng không nhìn thấy Dư Tẫn.
Chú Bạch cũng không thường xuyên ở đây, vệ sĩ bên ngoài đều rút đi một ít, đây là không hạn chế cô ra vào nữa.
Sơ Tranh có một loại cảm giác bị nuôi thả.
Thẻ người tốt không xuất hiện, ta làm người tốt cho ai đây?
Ai.
Sầu người.
【 Thẻ người tốt ở đây cũng không thấy cô làm người. 】 Vương Giả phun tào.
"..."
Sơ Tranh và Vương Giả đấu võ mồm một lúc, đứng lên đi đọc sách.
Đến giữa trưa, cô định xuống lầu thì trông thấy có người khuân đồ vào biệt thự.
Sơ Tranh nằm sấp trên lầu nhìn, người giúp việc vừa vặn đi lên gọi cô xuống ăn cơm.
"Làm gì thế?"
"A?" Người giúp việc thấy Sơ Tranh nhìn xuống dưới lầu, hiểu rõ giải thích: "Nghe chú Bạch nói, là tiên sinh muốn vào đây ở. Đây đều là đồ của tiên sinh."
"Ồ."
Sơ Tranh xuống dưới ăn cơm, trên mặt không có biểu tình gì.
Đồ vật đều chuyển lên tầng ba, cách Sơ Tranh một tầng lầu.
Sơ Tranh cũng không có ý tứ đi lên xem.
Đồ của Dư Tẫn đã chuyển vào mấy ngày rồi, nhưng Sơ Tranh vẫn không nhìn thấy người, cô cũng không nóng vội, mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó.
-
Chuyện của Dư Tẫn kỳ thật rất nhiều, trước đó chỉ là bởi vì bị thương, tất cả mọi chuyện đều dồn ra phía sau.
Mấy ngày nay Dư Tẫn bận rộn đến mức có đôi khi chỉ có thể dành ra một chút thời gian mà chợp mắt.
"Cô ấy thế nào?"
"Tống tiểu thư rất tốt." Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngẫu nhiên đi ra ngoài dạo phố, không có hoạt động gì đặc biệt.
"Không hỏi thăm về tôi?"
Chú Bạch cân nhắc lại biểu cảm trên mặt Dư Tẫn, là có ý tứ gì, cuối cùng không thể thành công.
Chú Bạch cẩn thận trả lời: "... Không có."
Dư Tẫn cúi đầu ký tên lên văn kiện, giọng điệu lười biếng: "Tiểu không có lương tâm."
Chú Bạch: "..."
Tiên sinh còn tốt chứ?
Vì sao giọng điệu này nghe không thích hợp như thế nhỉ?
Dư Tẫn dành thời gian xử lý xong mọi chuyện, mở hai cuộc họp, sau đó chạy về biệt thự.
"Tống... Tống tiểu thư còn chưa trở về."
Dư Tẫn nhắm mắt lại, đi lên lầu, đi được một nửa, lại xuống.
"Tiên sinh?"
"Triệu tập người phụ trách hạng mục vịnh Hải Lan, họp."
"..."
Chú Bạch thật sự có chút không hiểu rõ tiên sinh nhà mình.
Đây là thời kỳ phản nghịch tới muộn sao?
Chú Bạch cũng không dám phun tào, nhanh chóng gọi điện thoại, thông báo cho người phụ trách đã tiến vào giấc mộng đẹp, triệu tập người đến công ty —— họp.
Mà đám người bị đánh thức: "..."
Có nhân tính không hả!
Hơn nửa đêm họp hành cái gì!!
-
【 Tiểu tỷ tỷ. 】
【 Tiểu tỷ tỷ. 】
Sơ Tranh bực bội xoay người, gối đầu bên cạnh bị cô đạp xuống đất.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô chết! 】
Sơ Tranh cọ cọ ngồi dậy.
"Vương bát đản mi muốn làm gì? Hơn nửa đêm có để cho ta ngủ không?!" Sơ Tranh trầm mặt, giọng điệu lạnh như gió tuyết trong mùa đông khắc nghiệt
【...】 Hung ác như thế làm gì, Vương Giả ôm chặt cái đuôi nhỏ của mình, yếu ớt nhắc nhở: 【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy nhanh chóng đi ngăn cản thẻ người tốt nha. 】
Nó cũng vì ai chứ!
Còn hung với nó như thế!
Sơ Tranh ngã về, mặt chôn trong gối đầu, thập phần lạnh lùng: "Liên quan quái gì đến ta, không đi."
Cô muốn ngủ.
【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô... 】 Vương Giả thành khẩn tha thiết khuyên.
Hắn đã hắc hóa, còn có thể có chuyện gì.
Không đi.
Sơ Tranh không hề dao động.
Chính vì hắc hóa nên mới cần cô đi ngăn cản đó!!
Vương Giả gào thét: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô nhanh đi làm người đi! 】
Sơ Tranh vẫn không hề dao động, thậm chí giơ tay bịt kín lỗ tai.
【...】
-
"Đứng lại!"
Sơ Tranh đi đến gần, liền bị người ở chỗ tối ngăn lại.
Bọn họ ăn mặc thống nhất, hình thể cao lớn, dưới ánh sáng lờ mờ, lộ ra hung thần ác sát, nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì.
"Làm gì?"
Sơ Tranh ăn mặc rất tùy ý, giống như một học sinh hơn nửa đêm lạc đường.
Nhưng đây không phải chỗ bình thường, có ai tự nhiên lại lạc đường đến đây chứ.
Sơ Tranh cũng không có chút ý tốt nào: "Dư Tẫn ở đây sao?"
Người bên kia đặt tay sau lưng, cảnh giác đánh giá Sơ Tranh.
Chú Bạch nhận được tin tức, cực nhanh đi ra, sau khi thấy rõ người, biểu cảm cổ quái lại kinh nghi: "Tống tiểu thư... sao ngài lại tới đây?"
Sơ Tranh đặc biệt thật lòng trả lời: "Đi tới."
"..."
Ông không phải hỏi chuyện này!!
Chú Bạch phất tay, người cảnh giới tránh đường ra.
"Tống tiểu thư, đêm khuya lạnh, đi vào trước đi."
Sơ Tranh theo chú Bạch đi vào.
Đây là một tòa biệt thự ở trong núi, theo tin tức Hoa Xán truyền về, ngọn núi này đều là của Dư gia.
Sơ Tranh tiến vào biệt thự, bên trong có không ít người, hoặc ngồi hoặc đứng, sắc mặt đều rất hung hãn.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đi qua bọn họ, có người nhịn không được huýt sáo một cái.
Chú Bạch quay đầu, trên gương mặt từ trước đến nay luôn ôn hòa, lúc này hơi trầm xuống: "Không muốn sống nữa à."
Hiện tại ông cũng không mò ra tiên sinh đối với vị này có tâm tư gì, nhưng tuyệt đối là không đụng vào được.
Người huýt sao kia sửng sốt một chút, sau đó nhìn lên trên lầu, rồi rất nhanh co lại trong góc khuất.