Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1031: Xa gửi quãng đời còn lại (25)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dư Nguy làm sao có thể nghĩ đến, mảnh đất này đã không phải do Trình tổng có thể làm chủ được nữa.

Nếu như sớm biết, thì sẽ không có một màn như ngày hôm nay.

Dư Nguy cảm thấy mình và Sơ Tranh khí tràng bất hòa.

Mỗi lần cô xuất hiện, mình sẽ xui xẻo.

Mình còn có giận mà không thể phát, có tức cũng không thể nói ra.

"Ngũ đệ vận khí thật tốt." Dư Nguy đứng dậy, giọng điệu vẫn ôn nhuận như cũ: "Phụ nữ bên cạnh cũng có bản lĩnh như vậy."

Lời này nghe như không có vấn đề gì.

Nhưng mà ngẫm nghĩ kỹ lại, đây không phải đang nói Dư Tẫn dựa vào phụ nữ sao.

Nói xuống chút nữa, đó chính là ăn bám.

Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy lời này, có lẽ đều nổi nóng.

Nhưng Dư Tẫn không có, thần sắc cũng không thay đổi chút nào, hắn kéo tay Sơ Tranh, cố ý thả mềm giọng điệu: "Tôi còn muốn hội sở "Dạ Sắc"."

Sơ Tranh chưa từng nghe qua cái này, cô hơi trầm mặc một chút: "Ừ, được."

Dư Tẫn nhướn mày nhìn về phía Dư Nguy.

Sắc mặt Dư Nguy hơi chìm xuống mấy phần, Dạ Sắc là địa bàn của anh ta.

Anh ta đương nhiên không tin Sơ Tranh có thể lấy đi Dạ Sắc, bởi làm sao anh ta có thể giao "Dạ Sắc" ra được.

Dư Tẫn chính là đang phối hợp với cô làm mình tức giận mà thôi.

Nghĩ tới đây, Dư Nguy liền nổi giận trong lòng, còn không thể phát tác.

"Tống tiểu thư, có một số người nhìn qua cũng không sạch sẽ như ngoài mặt đâu." Dư Nguy đè lại hỏa khí, nhàn nhạt nói: "Cũng không nên cuốn cả mình vào đó."

Sơ Tranh mặt đơ nghiêm mặt, từng chữ như băng: "Dư tiên sinh quản tốt chính mình trước đi."

Dư Nguy: "..."

-

Dư Nguy nghẹn một bụng nộ khí, phất tay áo rời đi.

Trình tổng đi chuẩn bị hợp đồng, bên này cũng chỉ còn lại bọn họ.

"Chúng ta rất có ăn ý." Vừa rồi hắn chính là muốn làm Dư Nguy tức giận một phen.

Hắn vốn đang dự định ám chỉ với Sơ Tranh, không nghĩ tới Sơ Tranh liền đáp ứng.

Dư Tẫn kéo ngón tay Sơ Tranh hôn một chút, trong ngữ điệu đều là mập mờ: "Tống tiểu thư, có muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương không?"

Sơ Tranh không trả lời.

Dư Tẫn đột nhiên bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.

Sống đến lớn như vậy, Dư Tẫn chưa từng thấp thỏm giống như giờ phút này.

Tựa như...

Cuộc sống sau này của hắn, đều nằm cả trong đáp án này.

Sơ Tranh chậm rãi nói: "Không thể trực tiếp đi lĩnh giấy hôn thú sao?"

Dư Tẫn: "!!??"

Dư Tẫn sửng sốt một hồi lâu, sau đó cười ra tiếng.

Hắn ôm eo cô, mặt chôn ở trong bụng cô, đè lại tiếng cười.

Tại sao cô có thể đáng yêu đến chững chạc đàng hoàng như thế chứ.

"Chuyện yêu đương cũng chưa nói, sao có thể lĩnh giấy chứ?" Dư Tẫn ngửa đầu nhìn cô: "Chúng ta yêu đương trước."

Sơ Tranh lạnh lùng tổng kết: "Anh không muốn kết hôn với em?"

"..." Em đây là đang đánh tráo khái niệm đó!! Hắn làm gì có ý tứ này.

"Nói chuyện yêu đương xong mới có thể lĩnh giấy hôn thú." Dư Tẫn nói lời thấm thía: "Chúng ta phải yêu đương trước, con người sống một cuộc đời dài dằng dặc như thế, không thể để lại tiếc nuối, đúng không?"

Sơ Tranh thuận miệng đáp: "Không lâu lắm."

"Hả?"

Một thế giới đối với Sơ Tranh mà nói, xác thực không lâu lắm.

Đợi cô đến vị diện tiếp theo, cô sẽ chỉ nhớ rõ đại khái của vị diện đó, chi tiết cụ thể thì không nghĩ ra, cảm giác kia càng ngắn ngủi hơn.

"Uống nước không?"

"..." Không uống! Dư Tẫn lại hỏi: "Em đồng ý?"

"Cái gì?"

"Yêu đương."

Sơ Tranh nghiêm túc hỏi: "Lĩnh giấy luôn thật sự không được sao?"

"Yêu đương trước mới có thể kết hôn mà."

"Lĩnh giấy xong cũng có thể yêu đương được."

"Đó không giống."

"Không giống chỗ nào?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn: "Kết quả đều giống nhau."

"Quá trình không giống!" Dư Tẫn sắp bị chọc giận quá mà cười lên: "Em cứ muốn kết hôn với anh như thế"

"Thuận tiện."

"??" Nửa ngày sao Dư Tẫn mới nghẹn ra một câu: "Thuận tiện cái gì?"

"Có được..." Có được anh.

Vương Giả cảm thấy mình mà còn không ngoi ra, thì tiểu tỷ tỷ nhà nó có thể làm ra thiên địa.

"Uống nước không?" Sơ Tranh lại hỏi.

"..." Không uống!

Vì sao nói nửa ngày, lại quay về vấn đề này!

Lần này Sơ Tranh không tiếp tục cho hắn cơ hội, mà là đẩy tay hắn ra, đứng dậy đi.

Dư Tẫn cũng không đuổi theo, một mình mềm nhũn ở đây, giống như con mèo con co lại trong góc, trong lười biếng lộ ra mấy phần cao lãnh kiêu căng.

-

Yến hội kết thúc, Dư Tẫn xuống dưới, Sơ Tranh đã ở trong xe, chú Bạch đứng ở bên ngoài cửa xe, nhìn qua có chút bất đắc dĩ.

"Tiên sinh, Tống tiểu thư tự mình tới..."

Ông cũng không biết sao Tống tiểu thư tìm được bọn họ.

Rõ ràng chỗ này nhiều xe như vậy mà.

Chú Bạch nhìn thấy cô ra liền đi thẳng đến nơi này, sau đó mở cửa xe ngồi lên.

Tư thế kia, giống như cô mới là chủ nhân của chiếc xe này.

Tâm tình Dư Tẫn không tệ: "Ừ."

Chú Bạch thấy Dư Tẫn không tức giận, đành phải cung kính mở cửa xe.

Dư Tẫn lên xe, vị trí trong xe rộng rãi, hắn lại chen vào, cánh tay dựa vào cánh tay Sơ Tranh: "Sao không đợi anh?"

"Anh không nói." Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn một chút: "Muốn em chờ anh?"

"Lần sau anh nhất định sẽ nói sớm." Dư Tẫn rất biết lắng nghe mà nói: "Trở về đi."

Câu tiếp theo là nói với chú Bạch phía trước.

Xe khởi động, chờ xe chạy ra một khoảng cách, Dư Tẫn mới vươn tay, nắm chặt cánh tay đang đặt trên đùi của Sơ Tranh: "Mảnh đất kia em bỏ ra bao nhiêu tiền? Anh bảo chú Bạch chuyển tiền lại cho em."

"..." Không, ta không muốn!! Sơ Tranh vội vàng nói: "Tặng anh."

Sơ Tranh cảm giác Dư Tẫn cầm tay mình, chặt hơn một chút.

Sơ Tranh kéo một cái, không kéo ra được.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Người đàn ông hơi hơi cúi đầu, ngoài cửa sổ xe hiện lên sắc màu rực rỡ của ráng chiều, phản chiếu gương mặt của hắn đến chớp tắt.

Bầu không khí trong xe cũng trở nên quỷ dị.

Sơ Tranh đang kỳ quái, liền nghe hắn nói: "Cái này rất đáng tiền."

"Anh không thích?"

Dư Tẫn ngước mắt: "Thích, nhưng em tặng anh, không có vấn đề gì sao?"

Đó là một mảnh đất, không chỉ là vấn đề tiền, mà còn liên lụy đến rất nhiều vấn đề.

Cứ như vậy tặng cho hắn...

"Có vấn đề gì." Thổ hào Sơ Tranh thập phần phóng khoáng: "Em có tiền."

Dư Tẫn cười khẽ: "Anh cũng nhìn ra. Nhưng số tiền này anh vẫn có, anh sẽ trả lại cho em."

Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, lạnh như băng nói: "Được thôi, trả lại cho em, anh cũng không cần yêu đương với em nữa." Ngày mai sẽ đi lĩnh giấy!

Dư Tẫn: "..."

Ý của lời này, là muốn chia tay với mình sao?

Từng thấy khóc lóc om sòm đùa nghịch lăn lộn chia tay áp chế đòi tiền.

Chưa từng thấy lấy chia tay để áp chế đưa tiền...

"Trả không?" Dư Tẫn không nói lời nào, Sơ Tranh chủ động hỏi hắn.

"Không... Không trả." Dư Tẫn có chút chần chờ.

Hắn còn không muốn mới kết giao được mấy tiếng, đã bị chia tay.

"Ừ."

Sơ Tranh hài lòng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Trong xe lần nữa an tĩnh lại.

Dư Tẫn không chớp mắt nhìn Sơ Tranh, không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, đột nhiên tiến tới, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể hôn em không?"

Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên môi Dư Tẫn hai giây: "Có thể."

Thân thể Sơ Tranh đột nhiên nghiêng sang bên cạnh, thân thể người đàn ông đấu đá tới, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, mang theo mùi hương đặc thù thuộc về Dư Tẫn.

Môi Dư Tẫn rơi vào môi cô.

Dư Tẫn dán vào một lúc, không có bất kỳ động tác gì, giống như không biết sau đó nên làm thế nào.

Đáy lòng Sơ Tranh khẽ thở dài, giơ tay ôm eo hắn, chủ động tiếp tục nụ hôn này.
— QUẢNG CÁO —