Sơ Tranh xuống lầu, chỉ tìm được một chút điểm tâm ngọt trong tủ lạnh.
Sơ Tranh hâm nóng một ly nước mật ong, cùng với món điểm tâm ngọt đưa lên cho hắn.
Đứa bé con kia nằm lỳ ở trên giường, đôi mắt trợn thật lớn, quai hàm hơi phồng lên.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh ôm lấy người, phòng ngừa hắn động loạn, trực tiếp để hắn ngồi trên người mình.
"Tôi muốn Bảo Bảo." Dư Tẫn đẩy cô: "Trừ Bảo Bảo, ai cũng không được chạm vào tôi, cô đi ra!"
"Nhìn rõ em là ai không!" Sơ Tranh đè ép tay hắn, giọng điệu có chút không tốt.
Dư Tẫn thật lòng nhìn cô vài giây: "Bảo Bảo em rất dữ."
"..."
Thẻ người tốt uống say sao lại đáng ghét như thế chứ!
"Ăn đi."
"Muốn Bảo Bảo đút."
"Không ăn thì thôi."
"Muốn Bảo Bảo đút." Dư Tẫn cực kỳ cố chấp.
"Anh có ăn không?"
"Không!"
"Em đưa đi."
"Anh đói."
"Tự ăn."
"Muốn Bảo Bảo đút."
Đối thoại lâm vào trong vòng lặp vô hạn.
Cuối cùng Dư Tẫn ủy khuất ba ba vươn tay lấy điểm tâm ra, đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy điểm tâm, bỏ vào trong miệng.
Sơ Tranh bưng nước mật ong, thỉnh thoảng cho hắn uống một ngụm.
Ăn xong điểm tâm, Dư Tẫn đổ vào trong ngực Sơ Tranh, thở ra một hơi, mang theo hương khí ngọt ngào.
"Bảo Bảo, anh rất ngọt, em hôn hôn."
Thanh âm của hắn cũng vang lên ngay sau đó.
Sơ Tranh: "..."
Không đợi Sơ Tranh trả lời, Dư Tẫn tự mình tìm tòi hôn qua.
Hai người ngã xuống giường, Dư Tẫn nằm sấp ở trên người cô, như chó con, liếm rồi lại cắn.
Nhưng chỉ qua một lát, hô hấp của Dư Tẫn liền trở nên bằng phẳng.
Sơ Tranh: "..."
Ta tạo nghiệt gì thế này!
-
Hôm sau.
Dư Tẫn xoa mi tâm ngồi dậy, tơ tằm trượt xuống, lộ ra lồng ngực trơn bóng lại rắn chắc của hắn.
Không mặc quần áo?
Hắn kéo chăn mền ra nhìn một chút... Rất tốt, lõa thể!
Dư Tẫn đau đầu, có chút không nghĩ ra chuyện tối hôm qua.
Hắn nhìn bên cạnh, không có ai, trên giường cũng rất sạch sẽ, cũng không có hình ảnh hỗn loạn gì, vậy hẳn là không phát sinh chuyện gì.
Hắn đã uống say, Bảo Bảo cũng không thừa cơ làm gì hết là sao.
Dư Tẫn có chút hoài nghi mị lực của mình.
-
Lúc Sơ Tranh tiến vào, trông thấy Dư Tẫn để trần cái mông, tìm loạn trong tủ quần áo.
Sơ Tranh rầm một tiếng đóng cửa lại.
Dư Tẫn theo bản năng xoay người, một lát sau nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên túm lấy đồ vật bên cạnh qua ngăn trở.
"Bảo... Bảo Bảo em vào sao không gõ cửa?"
"Đây là phòng em." Sơ Tranh mặt không biểu tình.
Dư Tẫn giống như ngủ đến đần độn, nhìn xung quanh, kịp phản ứng nơi này hình như thật sự không phải là phòng của hắn, khó trách một bộ quần áo cũng không tìm thấy.
Dư Tẫn nhanh như chớp chạy về trên giường, kéo chăn mền qua, che lại lồng ngực mình, chỉ lộ ra một cái đầu.
"Bảo Bảo, đêm qua anh không làm gì chứ?"
Dư Tẫn biết mình uống say sau có chút... Không an phận.
Nhưng hắn vẫn mang theo chút may mắn, có lẽ hôm qua hắn không làm chuyện gì quá đáng đâu.
Sơ Tranh đại lão rất tùy ý ném điện thoại qua: "Tự xem."
Dư Tẫn: "??"
Dư Tẫn chần chờ cầm điện thoại di động, ấn mở.
Không phải ảnh chụp.
Là video.
Bắt đầu quay từ toilet của yến hội.
Video cũng không dính đến quá nhiều vị trí tư mật, nhưng những câu hắn nói đều quay được rất rõ ràng.
—— Bảo Bảo không nhìn mi, nhất định là mi không ngoan.
—— Tại sao phải đi vệ sinh? Anh không thể lên Bảo Bảo sao?
—— Tôi muốn Bảo Bảo.
—— Bảo Bảo em rất dữ.
—— Muốn Bảo Bảo đút.
—— Bảo Bảo, anh rất ngọt, em hôn hôn.
Dư Tẫn chỉ cảm thấy cảm giác xấu hổ tăng cao, đoạn cuối video là hình ảnh hắn hôn Sơ Tranh, Sơ Tranh nửa khép mi mắt, một tay ôm hắn, một tay cầm điện thoại, góc độ quay rất vừa vặn, trong mập mờ mang theo chút duy mỹ.
Dư Tẫn có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn bối rối tắt điện thoại, ném tới trên giường, lại dùng chân đá đá.
Ngẫm lại lại thấy không đúng, nhanh chóng bò lại cầm điện thoại.
Ai ngờ một cánh tay khác đoạt trước.
Dư Tẫn lập tức giơ tay cướp.
Sơ Tranh nhét điện thoại về trong túi, trên người Dư Tẫn không có quần áo, không dám làm động tác quá lớn.
"Bảo Bảo, xóa đi!"
"Tại sao phải xóa." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Rất đáng yêu."
Chứng cứ đấy!
Thứ này làm sao có thể xóa!
"Đó..." Quá xấu hổ! Trên mặt Dư Tẫn đỏ ửng, có chút tức giận: "Em xóa đi!"
Sơ Tranh chống lên mép giường, cúi người nhìn thẳng hắn: "Em không cho người khác xem, ngoan."
Dư Tẫn ngay ở một tiếng "ngoan" kia của Sơ Tranh, lâm vào nụ hôn choáng váng, chờ hắn kịp phản ứng, làm gì còn nhớ rõ video nào nữa.
-
Dư Tẫn kiên trì trước khi kết hôn, không phát sinh bất luận hành vi không đứng đắn gì.
Nói cái gì mà, phải có cảm giác nghi thức.
Cho nên Sơ Tranh sờ mó khắp nơi của hắn rồi, nhưng vẫn không ăn được một ngụm.
Dư Tẫn còn liệt kê ra một tờ đơn, trên đó viết 99 sự kiện tình nhân phải làm.
Sơ Tranh: "..."
Không thể trực tiếp đi đăng ký được sao?!
Dư Tẫn và Sơ Tranh kết hôn vào một năm sau.
Khi kết hôn, Dư Tẫn vốn định cho Sơ Tranh một hôn lễ rung động, kết quả chính là trong hôn lễ, thứ mình tặng, không chấn động bằng Sơ Tranh.
Biến thành "trò cười" trong vòng.
Đến lúc này không ít người mới biết, chỉ sợ tiền của vị Tống tiểu thư này, không phải từ chỗ Dư Tẫn mà tới.
"Tiên sinh."
"Hoa này từ đâu tới?" Dư Tẫn chỉ vào hoa tươi chất đầy trong đại sảnh: "Mấy người muốn mở tiệm hoa?"
"Phu nhân tặng ngài." Chú Bạch mỉm cười.
Dư Tẫn: "..."
Dư Tẫn đứng ở trên lầu, nhìn hoa hồng cơ hồ chất đầy cả phòng khách, Bảo Bảo đây là muốn chôn hắn trong hoa luôn sao?
Hoa hồng ở biên giới nhìn có chút bình thường, nhưng đống hoa ở giữa, mặc kệ là màu sắc hay là đẳng cấp, đều không tầm thường.
"Đó là hoa hồng gì?"
"Là hoa hồng Juliet, vừa chở bằng máy bay đến." Chú Bạch tận tụy trả lời: "Vì số hoa hồng này, phu nhân mua một chiếc máy bay."
"..."
Dư Tẫn cảm thấy nhóm bại gia tử trong vòng tròn, đều phải xách dép đi theo học hỏi Bảo Bảo nhà hắn.
Từ sau này hôm đó, hầu như ngày nào Dư Tẫn cũng có thể nhận được một lượng hoa hồng khác biệt, số lượng thập phần khổng lồ, chủng loại đặc biệt quý giá, cô cũng có thể làm ra được tròn một chùm lớn.
"Bảo Bảo, em có thể đừng tặng nhiều như vậy không?"
"Không thích?"
"Nhiều lắm." Dư Tẫn nói: "Trong biệt thự cũng không đặt hết."
Những thứ đó đều là tiền, người giúp việc cũng không dám ném đi, hiện tại vẫn đang đặt trong biệt thự, hắn cảm thấy mình có thể đổi nghề đi bán hoa, nhất định có thể được bình chọn làm tiểu ca ca bán hoa đẹp trai nhất thế giới.
"Ồ."
Thế là Sơ Tranh thay đổi sách lược, mỗi ngày tặng hắn một bó.
Số lượng không nhất định.
Có đôi khi là chín đóa, có đôi khi là mười một đóa, có đôi khi là chín mươi chín đóa —— Về sau Dư Tẫn mới biết được, số lượng hoa cô tặng là dựa theo giá cả mà định, căn bản không có hàm nghĩa gì khác.
Sét cũng đánh không thông, cho dù cô không ở nhà, cũng sẽ có người đưa tới.
Mà tin tức Sơ Tranh vì hắn mua một chiếc máy bay, chuyên môn vận chuyển hoa, đã sớm truyền ra trong vòng tròn.
Khi hai bên đều có tiền, vì đối phương mà tiêu tiền như thế, sẽ trở thành đề tài ca tụng.
Thật lâu về sau, Dư Tẫn lật đến danh sách 99 sự kiện tình nhân phải làm hắn viết trước khi kết hôn, ở dòng cuối cùng, viết: Mỗi ngày tặng đối phương một bó hoa.
Dư Tẫn cười nhẹ một tiếng.
"Khẩu thị tâm phi."
Rõ ràng là rất để tâm đến lời hắn nói.
Dư Tẫn cất danh sách vào ngăn kéo chuyên dụng, cầm văn kiện phải làm lên, đi lên sân thượng tìm Sơ Tranh.
Hiện tại thời tiết này, mỗi ngày Sơ Tranh đều sẽ lên sân thượng, hoặc là nằm, hoặc là đọc sách.
Dư Tẫn sẽ đi lên theo cô.
Lúc ấy, giữa trời đất giống như chỉ còn lại mình bọn họ.