"Một lá thư mà thôi, chúng ta có tổn thất gì đâu?" Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm.
Tiểu Cửu ngẫm lại hình như cũng đúng.
"Chỉ là nếu cô thật sự cầm cái này đi, đến lúc đó không phải thật, vậy mất mặt đến cỡ nào chứ?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Có đạo lý."
"Đúng thế. Cô chủ tôi nói cô nghe, người này..."
Sơ Tranh vỗ bả vai cô ấy, đem chức trách to lớn này giao cho Tiểu Cửu: "Đến lúc đó cô đi trước."
Tiểu Cửu nghẹn họng nhìn trân trối.
"Khoan đã, cô chủ sao cô có thể như thế..."
-
Trần Quân Đình xuống thuyền ở trạm đỗ tiếp theo.
Cách chủ tinh càng gần, thời gian đỗ càng ngắn, có lẽ là sợ bị người phát hiện.
Đám người trên phi thuyền lúc đầu, đã sớm xuống hết, còn lại đều là những người lên từ tinh cầu cao tinh phía sau.
Người ngoài hành tinh loạn thất bát tao, nhìn như quần ma loạn vũ.
Sơ Tranh ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, trên phi thuyền không cần phá sản, tháng ngày trôi qua coi như thoải mái.
"Cô chủ, cô chủ, sắp tới chủ tinh rồi."
Tiểu Cửu hưng phấn lại thấp thỏm chạy tới.
Vừa rồi cô ấy nghe thấy người trên phi thuyền nói, phía trước liền tiến vào phạm vi chủ tinh, chẳng mấy chốc sẽ hạ xuống.
"Ừ." Sơ Tranh hờ hững đáp, cũng không có nhiều phản ứng lắm.
Tích ——
Khi Tiểu Cửu ước mơ chủ tinh, trong phi thuyền đột nhiên vang lên một âm thanh bén nhọn.
Sinh vật sống trên phi thuyền, đồng thời nhìn về cảnh báo xung quanh đang dần dần sáng lên.
"Phi thuyền phi pháp mời ngừng tiến lên, tiếp nhận kiểm tra!"
"Phi thuyền phi pháp mời ngừng tiến lên, tiếp nhận kiểm tra!"
"Phi thuyền phi pháp mời ngừng tiến lên, tiếp nhận kiểm tra!"
Thanh âm điện tử băng lãnh, sinh vật bên trên đều giật mình.
Đây là bị ngăn cản?
Tiếp theo là một đạo thanh âm có chút thô dát hơn, bảo tất cả mọi người đều trở lại khoang thuyền bao con nhộng, bọn họ muốn cưỡng chế hạ xuống.
Tràng diện trong nháy mắt hỗn loạn lên.
Sơ Tranh trở lại khoang thuyền bao con nhộng, phi thuyền bắt đầu xuất hiện xóc nảy, thậm chí là rơi xuống với biên độ rất lớn, các loại âm thanh đan vào nhau.
Loại biên độ này kéo dài một hồi, Sơ Tranh rõ ràng cảm nhận được phi thuyền rung lên.
Sau đó là liên tục chấn động.
Rõ ràng bị công kích.
"Phi thuyền tổn hại nghiêm trọng, hệ thống thoát hiểm đã mở ra, mời tiến về khoang thoát hiểm."
Khoang thuyền bao con nhộng tự động mở ra, bên ngoài hỗn loạn tưng bừng, nhưng cũng không nghe thấy nhiều tiếng thét chói tai, mọi người mặc dù tán loạn, nhưng thần sắc vẫn khá trấn định.
Sơ Tranh trượt ra khỏi khoang thuyền bao con nhộng, một tay túm Tiểu Cửu, theo chỉ thị tiến về khoang thoát hiểm.
-
Nửa tháng sau.
Học viện Đế Quốc.
Đây là học phủ cao nhất của đế quốc, vô số người cố gắng, chỉ muốn tiến vào nơi này.
Nhưng mà học viện Đế Quốc ba năm chiêu sinh một lần, tuy nói không hạn chế số lượng chiêu sinh, nhưng không biết bao nhiêu người bị vòng thi viết đầu tiên loại trừ.
Tuy vậy mỗi lần chiêu sinh, vẫn có vô số người đến đây.
Nơi này là cái nôi nuôi dưỡng giấc mơ.
Học viện Đế Quốc ba năm chiêu sinh một lần, vừa qua khỏi kỳ chiêu sinh không bao lâu.
Vì những người muốn vào học viện mà không thể, học viện thập phần có nhân tính, cố ý mở một bộ phận giáo khu, làm khu tham quan.
Tận đến khi khu tham quan của học viện Đế Quốc đóng lại, xung quanh học viện Đế Quốc mới dần dần yên tĩnh xuống, các thí sinh dồn dập rời đi, chuẩn bị ba năm sau tái chiến.
Tiểu Cửu cất thư, nhìn xung quanh, cẩn thận từng bước đi đến cửa lớn học viện.
Cô ấy ngửa đầu nhìn cửa lớn học viện cao lớn nguy nga một chút, suy nghĩ có chút hoảng hốt.
Cách đây không lâu, cô ấy vẫn đang ở nơi được xưng là tinh cầu rác, trôi qua không biết có ngày mai hay không.
Không nghĩ tới, bây giờ cô ấy đang đứng trước cổng chính của học phủ cao nhất đế quốc.
Kích động sao?
Đương nhiên là kích động.
Nhưng đây đều do một người mà có.
Nửa tháng trước, phi thuyền cô ấy và Sơ Tranh ngồi, bị đánh rơi, bọn họ trốn khỏi đuổi bắt, thành công tiến vào chủ tinh.
Thời gian nửa tháng, Sơ Tranh tìm được biện pháp —— đập tiền, cho tới bây giờ Tiểu Cửu cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy —— thăng cấp thân phận chip của bọn họ.
Hiện tại, bọn họ đã có thể tự do hành động ở chủ tinh, là cư dân hợp pháp của chủ tinh.
"Cô làm gì thế?"
Bảo vệ ở cửa học viện quan sát cô ấy một hồi lâu, mang theo một người máy cầm vũ khí đi tới.
Cô gái này đứng ở cửa ra vào cả nửa ngày.
Bảo vệ cho rằng cô ấy là thành viên của nhóm tham quan trước đó, hơi không kiên nhẫn nói: "Khu tham quan đã đóng cửa rồi, đi nhanh đi."
"A, tôi không phải..."
Tiểu Cửu hoàn hồn, vừa định nói mình có thư đề cử —— mặc dù cô ấy không quá tin tưởng.
Nhưng mà cô ấy còn chưa nói hết lời, liền thấy bảo vệ đột nhiên vượt qua cô ấy, đi tới.
Mấy chiếc xe bay dừng lại ở sau lưng cô ấy, bảo vệ vẻ mặt cung kính tiến lên: "Hạ tiên sinh, sao ngài có thời gian tới đây?"
Người đàn ông được xưng là Hạ tiên sinh không xuống xe, chỉ quay cửa sổ xe xuống, lộ ra một gương mặt tuấn dật: "Tôi mang một người bạn tới khảo hạch, phiền anh thông báo cho giáo sư Uông một chút."
Người đàn ông kia cũng không tự cao tự đại, nói chuyện rất lịch sự, mang theo sự tự phụ của quý tộc.
Bảo vệ liên tục gật đầu: "Được rồi, mời ngài vào. Vừa lúc giáo sư Uông đang ở đây, tôi lập tức thông báo cho giáo sư."
Tiểu Cửu nhìn bảo vệ nịnh nọt đưa lên một cái thẻ, mấy chiếc xe bay lần lượt tiến vào học viện.
Lúc này Tiểu Cửu mới phát hiện, cửa lớn học viện có một cái lồng năng lượng trong suốt, loại vật này, cô ấy chỉ từng được nhìn thấy trên hình ảnh.
Bảo vệ đã trở về, nhíu mày nhìn Tiểu Cửu: "Không phải bảo cô đi đi rồi sao? Sao cô còn ở đây?"
"Tôi có thư đề cử, là đến khảo hạch." Tiểu Cửu hoàn hồn, vội vàng nói.
"Thư đề cử?" Bảo vệ lần này ngược lại là thận trọng lên: "Vị giáo sư nào?"
"Trần Quân Đình." Tiểu Cửu thành thật trả lời.
"Phốc..."
Bảo vệ trực tiếp cười ra tiếng.
Tiểu Cửu không biết hắn cười cái gì, nhưng cô ấy cảm thấy Trần Quân Đình kia chắc chắn là lừa đảo.
Cô ấy đã nói với cô chủ rồi mà!
Sao lại có chuyện tốt như thế được!
Thái độ thận trọng vừa rồi của bảo vệ, lúc này đã biến thành không kiên nhẫn: "Cô gái, cô còn nhỏ tuổi không lo học tốt, lừa người cũng không biết bịa cái có lý một chút."
"..."
"Cô biết Trần Quân Đình là tên ai không? Đó là tên của hiệu trưởng học viện Đế Quốc, hiệu trưởng viết thư đề cử cho cô? Cô đùa tôi à? Bao nhiêu người của các đại gia tộc cũng không cầu được, đi nhanh đi, đừng có ở đây gây chuyện."
Học viện Đế Quốc trải rộng thiên tài.
Những đại gia tộc trong đế quốc, càng nhiều.
Trần Quân Đình cũng sẽ không viết thư đề cử cho những người kia, cô gái trước mặt này mặc dù ăn mặc không tệ, nhưng cử chỉ đều khá rụt rè, sao có thể được hiệu trưởng đề cử chứ.
Không trách bảo vệ không tin.
Cái này cũng khôi hài giống như một con kiến nói, ta có thể nâng được cả một con voi lên vậy.
Tiểu Cửu: "..."
Sớm biết là như thế mà!
Trần Quân Đình... Lại là hiệu trưởng của học viện Đế Quốc.
Ông lão kia cũng thật có can đảm mà bịa chuyện!
Bảo vệ nhìn Tiểu Cửu rời đi, vừa mới quay người, mới phát hiện đằng sau có người đứng.
Bảo vệ giật mình: "Giáo sư Ngụy, ngài đứng chỗ này từ lúc nào vậy?"
Người đàn ông phía sau vóc người anh tuấn soái khí.
Lúc này đang dõi theo phương hướng Tiểu Cửu rời đi: "Người vừa rồi là ai thế?"
Bảo vệ: "Ôi, một cô gái không biết từ đâu tới, nói là có thư đề cử của hiệu trưởng, đến đây khảo hạch, ngài nói đây không phải nói đùa hay sao, hiệu trưởng làm sao có thể viết thư đề cử cho người ta."