Đột nhiên xuất hiện hung thú cấp 3, học viện khẩn cấp yêu cầu dừng toàn bộ khu F, tất cả học sinh lần lượt bị đón về nơi đóng quân.
Tin tức có người bị hung thú cấp 3 cắn bị thương, cũng truyền ra trong đám học sinh, không ít người thấy may mắn vì bọn họ không gặp phải.
Cũng có người lo lắng cho hành trình tiếp theo.
Lỡ như lại để bọn họ trở về, rồi lại gặp phải hung thú thì làm sao?
Hung thú không có mắt đâu!
Học viện bên kia khẩn cấp thương lượng một phen, quyết định tạm dừng trước, bọn họ còn không biết rõ mấy con hung thú cấp 3 kia từ đâu tới, vẫn còn một con hiện tại chưa bắt được.
Sơ Tranh đi theo đại bộ đội về tới trường học.
Cảnh Lan không thấy tăm hơi, Sơ Tranh chỉ nhìn thấy giáo sư Ngụy.
Trở lại ký túc xá, Tiểu Cửu thở phào, nhưng vẫn lo lắng.
"Cô chủ, cái kia... Tạ Uyển Uyển có thể tố giác chúng ta không?"
Kỳ thật cô ấy rất tò mò, trước đó khi đang ở trên phi hành khí, thầy giáo và Sơ Tranh nói gì.
Nhưng cô ấy không dám hỏi...
"Không có việc gì thì đi ngủ đi." Sơ Tranh đẩy Tiểu Cửu về gian phòng của cô ấy.
"Khoan đã cô chủ..."
Sơ Tranh đóng cửa lại.
Tiểu Cửu lo lắng hãi hùng một đêm.
Nhưng mà sự thật chứng minh, Tạ Uyển Uyển không nói gì cả.
Nhưng Tiểu Cửu không yên lòng, nơm nớp lo sợ vài ngày, tận đến khi Tạ Uyển Uyển và mấy học sinh bị thương kia, đều trở lại học viện đi học, cũng không thấy có dị thường gì, lúc này Tiểu Cửu mới hoàn toàn thở phào.
Dường như Tạ Uyển Uyển không trọ ở trường, Sơ Tranh chưa từng nhìn thấy cô ta trong lầu ký túc xá.
Bọn họ cũng khác hệ, không có tiết gì học chung với nhau, cho nên cơ hồ không đụng mặt nhau.
Sơ Tranh trừ cảm thán Tạ Uyển Uyển mạng lớn, thì cũng không còn cách nào khác.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, chính là chua xót trong lòng như thế đấy.
Cảnh Lan vẫn mỗi ngày ở trong phòng làm việc kiêm phòng học uống rượu, khi tính tình tốt, thì an vị trên bàn, loay hoay một chút đồ chơi nhỏ.
Khi tính tình không tốt, nhìn ai cũng không vừa mắt, phải đâm cho hai câu.
Đương nhiên đại đa số thời điểm tính tình của hắn đều không tốt.
"Bạn học Sơ Tranh, em đứng ở chỗ này làm gì?"
Sơ Tranh hai tay đút túi, đứng ở cửa ra vào.
Giáo sư Ngụy nhìn vào bên trong một chút, quét đến gian phòng loạn thất bát tao, lại nhìn Cảnh Lan đứng ở bên đó mắng Tiểu Cửu một chút, quả nhiên lựa chọn không tiến vào.
"Cảnh Lan... Thường xuyên mắng các em?"
"Không có." Sơ Tranh ngừng một chút: "Hắn thường xuyên mắng Tiểu Cửu."
Bởi vì mắng cô sẽ bị đánh.
Mỗi lần Cảnh Lan muốn phát cáu với cô, đối đầu với ánh mắt cô, quay đầu liền nhắm lửa giận vào Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu ủy khuất, nhưng Tiểu Cửu không nói.
Giáo sư Ngụy ra hiệu Sơ Tranh đi sang bên cạnh nói chuyện.
"Cảnh Lan ấy, trước kia không phải như vậy, hắn là một thiên tài..."
"Trời cao đố kỵ anh tài."
"..."
Khóe miệng giáo sư Ngụy co giật một chút, nhưng lời này cũng không sai.
Giáo sư Ngụy thở dài: "Tinh thần lực của hắn bị hao tổn, không khống chế nổi tính tình của mình."
"Vì sao lại như thế?" Trước đó Sơ Tranh đã cảm thấy Cảnh Lan không quá bình thường, hắn luôn luôn nói nổi giận liền nổi giận.
Giáo sư Ngụy: "Khi bị thương, thần kinh não bộ cũng nhận tổn thương vĩnh viễn, lúc trước nếu như hắn nghiêm túc tiếp nhận trị liệu, thì có lẽ tình huống sẽ khá hơn một chút, nhưng đáng tiếc hắn không nghe..."
"Tóm lại hắn như bây giờ, đã tốt hơn trước kia nhiều rồi."
Lúc vừa bắt đầu ấy, người đến gần hắn một mét, đều phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Tình huống khi đó của Cảnh Lan, mỗi ngày đều phải dùng số lượng lớn thuốc trấn định.
Có một lần, giáo sư Ngụy và hiệu trưởng đi xem hắn, xem chút không nhận ra được người kia là Cảnh Lan nữa.
Lạm dụng thuốc trấn định, sẽ tạo nên tác dụng phụ cho thân thể.
Nếu cứ tùy ý cho hắn tiếp tục như thế, không được bao lâu, bọn họ chỉ có thể nhặt xác cho hắ́n.
Hiệu trưởng không đành lòng nhìn Cảnh Lan tiếp tục như thế, vất vả lắm mới thuyết phục được hắn, để hắn tới trường học.
Hệ sinh vật cổ vốn không có ai, an bài cho hắn đến nơi đây, chính là treo cái tên mà thôi.
Ai biết cuối cùng Sơ Tranh trời xui đất khiến tiến vào cái hệ này.
Sơ Tranh: "..."
Giáo sư Ngụy nói với Sơ Tranh những chuyện này, chính là muốn Sơ Tranh có trách nhiệm hơn một chút.
"Em coi hắn như bệnh nhân là được rồi, lời hắn nói đại đa số đều không có ác ý, chỉ là không khống chế nổi chính mình..."
"Ừ." Thẻ người tốt của ta, ta tận lực chịu đựng hắn.
Của ta của ta của ta.
Phù...
Giáo sư Ngụy nghe ngóng động tĩnh bên trong, cảm thấy có lẽ trong thời gian ngắn Cảnh Lan không bình tĩnh được, anh ta lấy ra một tấm thư mời đưa cho Sơ Tranh: "Lát nữa em giao cho hắn, tôi còn có việc, đi trước."
Sơ Tranh: "..."
-
"Cô chủ, có một lá thư mời này."
Tiểu Cửu mua đồ vật trở về, thuận tiện cầm về một lá thư mời.
"Hả?"
Ai không có việc gì gửi thư mời cho cô, mời cô đi phá sản sao?
Tiểu Cửu đưa thư mời cho cô.
Sơ Tranh mở ra nhìn một chút, là Ân nhị thiếu gửi đến.
Cô ném thư mời, một giây sau lại cầm lên, trang bìa của cái thư mời này... giống với cái giáo sư Ngụy bảo cô đưa cho Cảnh Lan.
Yến hội cử hành ở Ân gia, chủ đề là sinh nhật Ân nhị thiếu.
Ân gia giao thiệp rất rộng, bởi vậy có không ít người tới.
Những người này đến đây, chắc chắn không phải cho tên ăn chơi trác táng Ân nhị thiếu này mặt mũi, mà là cho Ân gia mặt mũi.
Ân nhị thiếu ăn mặc ra dáng lắm, đứng ở cửa ra vào nghênh đón tân khách, cười tươi y như đóa hoa.
Sơ Tranh xuống xe, Ân nhị thiếu liếc mắt, chỉ trong nháy mắt liền nhìn thấy cô.
Bảo người bên cạnh chào hỏi khách, hắn nhanh như chớp chạy tới: "Này, thổ hào đã lâu không gặp."
Sơ thổ hào Tranh: "..."
"Chuyện lần trước cảm ơn nha, về sau nếu cô có chuyện gì, cứ tìm tôi." Ân nhị thiếu vỗ ngực: "Sau này chúng ta sẽ là huynh đệ, anh có một ngụm thịt ăn, thì cô sẽ có một ngụm canh uống!"
Một trăm triệu nói đưa là đưa, Ân nhị thiếu cảm thấy người anh em này nhất định phải kết giao.
Sơ Tranh: "..."
Mi ăn thịt ta ăn canh?
Ta cần một huynh đệ như mi làm gì?
Không cần!
Ân nhị thiếu hấp tấp dẫn Sơ Tranh đi vào.
"Nhị thiếu, đây là ai thế?" Một người phụ nữ ôm lấy cánh tay Ân nhị thiếu, kéo hắn lại, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh: "Nhị thiếu, anh không thích người ta nữa sao? Sao lại tìm niềm vui mới rồi?"
Thanh âm kia ngọt đến phát ngấy.
Sơ Tranh nhịn không được mò xuống cánh tay, cũng không biết Ân nhị thiếu làm sao chịu được.
"Đi đi đi, đi sang bên kia chơi đi." Ân nhị thiếu hiển nhiên cũng có chút không chịu được, kéo cánh tay trở lại: "Đây là huynh đệ của tôi, nói linh tinh gì vậy."
Người phụ nữ có chút hoảng sợ nhìn Sơ Tranh, một lát sau yên lặng đi ra.
Sơ Tranh: "..."
Ánh mắt đó của cô ta là gì?
Có ý gì?!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy cô ta nghĩ là cô chuyển giới. 】 Tinh tế khoa học kỹ thuật phát triển, chuyển giới thật sự rất dễ dàng.
"Cút!"
【...】
Ân gia nói là trang viên cũng không đủ, từ cổng đến bên trong, phủ lên thảm đỏ.
Trên bãi cỏ xung quanh điểm xuyến vật trang trí, cách một khoảng cách lại đặt một cái bàn dài, phía trên chất đầy rượu và đồ uống, khách nhân tốp năm tốp ba đứng trên bãi cỏ nói chuyện phiếm.
Người máy đi qua bãi cỏ, phục vụ cho khách nhân.
Ân nhị thiếu tự mình dẫn cô đi, bốn phía không khỏi có người quan sát.
"Đó là ai thế?"
"Nhìn khá quen... Người lần trước..."
"Lần trước cái gì?"
"Niềm vui mới của Ân nhị thiếu?"
"Không giống, tôi chưa từng thấy tiểu tử Ân gia này ân cần như thế bao giờ."
"Nói không chừng là chân ái thì sao?"
"Thôi đi, một ngày này đổi một người phụ nữ cũng không chê nhiều, sẽ có chân ái?"