Cảnh Lan không ăn bữa sáng —— không ăn bữa sáng xa xỉ như vậy.
Trước kia Cảnh gia ngược lại là xa xỉ như vậy, nhưng đối với hắn mà nói, đã sắp không nhớ nổi.
Một ống thuốc dinh dưỡng, có thể chèo chống nhu cầu từ hai đến ba ngày.
Thuận tiện bớt việc.
"Có rượu không?"
"Sáng sớm uống rượu không tốt." Sơ Tranh đứng dậy rót cho hắn chén nước: "Uống nước."
"..."
Cảnh Lan có chút phiền.
Hắn có chút muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, túm lấy cái chén một hơi uống cạn ly nước kia.
Sơ Tranh nhìn hắn: "Không thích những thứ này, tôi bảo Tiểu Cửu đi mua..."
"Tôi không kén ăn." Cảnh Lan khô cằn nói.
Những thứ này, so với thuốc dinh dưỡng dễ ăn hơn nhiều.
Đặt ở trước mặt ai, chỉ cần không phải dị ứng, thì có lẽ sẽ không ai kén chọn.
"Vậy ăn đi."
Sơ Tranh đưa đũa cho hắn.
Cảnh Lan chần chờ một chút, nhận lấy.
Cảnh Lan không hiểu thấu ăn bữa sáng, khi ra ngoài, dịch chữa trị tinh thần vẫn còn trong tay hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, thở ra một hơi, trở về phòng làm việc của mình.
Kể từ sau ngày đó, mỗi ngày Tiểu Cửu mua bữa sáng, sẽ đưa một phần đến chỗ của hắn trước, cũng không nói gì, chỉ đặt ở cửa ra vào.
Về sau Sơ Tranh liền tự mình đưa tới.
Cũng không biết từ lúc nào, thời gian ăn sáng của cô, liền biến thành ở chỗ hắn.
Cảnh Lan đuổi không đi, cũng không biết cự tuyệt thế nào, chỉ có thể để mặc cô.
Giữa văn phòng còn được thu dọn ra, đặt một cái bàn.
Lúc đầu Cảnh Lan không để ý đến cái bàn này, về sau càng nhìn càng cảm thấy cái bàn này không thích hợp,
Lên tinh võng tìm một vòng mới phát hiện cái bàn này là một vật phẩm độc nhất, hẳn là mua được từ phòng đấu giá.
Người khác lấy ra làm vật sưu tập, cô lại dùng để dùng cơm.
Giáo sư Ngụy sang đây nhìn thấy, xém chút đau lòng đến ôm bàn khóc ròng ròng.
Sơ Tranh ăn sáng xong, lấy ra một ống dịch chữa trị tinh thần, vân đạm phong khinh đặt ở bên tay hắn.
Cảnh Lan: "..."
Hắn theo bản năng nhìn tủ sắt của mình một chút.
Cô trộm tủ sắt của mình sao?
"Thứ này đối với tôi thật sự vô dụng." Cảnh Lan buông đôi đũa trong tay xuống: "Cô cho tôi chính là lãng phí."
"Vậy thì thật tốt." Thẻ người tốt chính là thiết lập giúp ta phá sản, không có bệnh nha.
"??"
Thứ mà người khác tìm mấy năm cũng không nhất định có thể tìm được... Cô lại trong thời gian ngắn như thế kiếm ra cho hắn hai phần.
Đáy lòng Cảnh Lan bực bội lại phức tạp.
"Tinh thần lực của anh thật sự không khôi phục được?" Sơ Tranh hỏi hắn.
"Ừ." Cảnh Lan cúi đầu xuống.
Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Tôi nghe giáo sư Ngụy nói, dịch chữa trị tinh thần mặc dù không thể chữa trị tinh thần lực của anh, nhưng có thể làm cho anh khống chế lại tính tình của mình."
"..."
Sao cái gì anh ta cũng nói với cô thế!
Tính tình của hắn không tốt chỗ nào?
Bọn họ đối với tính tình của mình có ý kiến gì!
Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: "Dù sao giữ lại cũng vô dụng, anh xem như đồ uống uống đi."
Khóe miệng Cảnh Lan hơi co giật.
Lời này may mà không ai nghe thấy, bằng không thì không biết bao nhiêu người muốn đánh chết cô.
Dịch chữa trị tinh thần giá trị liên thành, xem như đồ uống mà uống...
Cảnh Lan mở miệng ra mấy lần, cuối cùng một chữ cũng không phát ra được.
-
Khi Sơ Tranh vì Cảnh Lan mà vơ vét dịch chữa trị tinh thần khắp nơi, Văn gia cũng không yên ổn.
Văn Thanh đang điều tra tư liệu của Sơ Tranh khắp nơi, nhưng tư liệu của cô chỉ có từ khi cô ở trên chủ tinh, còn lại thì không điều tra được gì nữa.
Giống như có người che đậy cho cô.
Văn Thanh vẻ mặt rã rời về đến nhà, vừa mới vào cửa, liền thấy lão phu nhân Văn gia thường ngày không đi ra ngoài, đang ngồi ở đại sảnh cười ha hả.
Cha mẹ của anh ta cũng ở đó, còn có một cô gái xa lạ.
Tất cả mọi người ở đây, nhìn qua đều rất vui mừng.
"Bà nội?"
"Thanh Nhi về rồi à." Văn lão phu nhân lập tức vẫy tay gọi anh ta: "Mau tới đây."
Văn Thanh trông thấy cô gái ngồi bên cạnh lão phu nhân, anh ta nhíu lông mày, hơi nghi hoặc đi qua: "Bà nội, vị này chính là?"
Nghe thấy thế cô gái ngồi bên cạnh lão phu nhân, giống như câu nệ đứng dậy, trên mặt mang theo mấy phần ý cười ngượng ngùng lại bất an.
Giống như đối với tình cảnh hiện tại thập phần mờ mịt, không biết làm sao.
Văn Thanh cảm thấy có mấy phần quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra từng gặp ở nơi nào.
Ngay khi anh ta nghi hoặc, trên cổ tay có dị động nhắc nhở anh ta.
[ Mục đích cách năm mét. ]
Anh ta bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy ở Ân gia, chính là nữ sinh này...
Nhưng sao lại như vậy?
Thân phận chip có liên hệ với anh ta. Sao lại là người này?
Văn lão phu nhân hết sức vui mừng kéo anh ta: "Đây là em gái thất lạc nhiều năm của cháu, tìm nhiều năm như thế, trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng để chúng ta tìm được..."
Văn Thanh một chút cũng không vui mừng nổi, lông mày nhíu đến lợi hại hơn: "Bà nội, có phải bà nhận nhầm rồi không."
Biểu cảm của Tạ Uyển Uyển tức cứng đờ, cánh tay xuôi bên người, vô thức nắm chặt.
Cha mẹ Văn Thanh cũng sững sờ: "Thanh Nhi con nói cái gì đó?"
"Sao lại nhận nhầm?" Văn lão phu nhân không vui: "Thân phận chip của nó đã xác nhận."
Văn Thanh không nói chuyện.
Anh ta trầm mặc nhìn Tạ Uyển Uyển.
Tạ Uyển Uyển bị Văn Thanh nhìn đến rất không được tự nhiên, giống như không chỗ lẩn trốn.
Văn Thanh nhìn về phía Văn lão phu nhân: "Bà nội, có thể nói chuyện riêng được không."
Văn lão phu nhân mặc dù không vui, nhưng nghĩ đến cháu trai lớn nhà mình, sẽ không không có việc gì nói lung tung.
Bà vỗ vỗ tay Tạ Uyển Uyển, xem như trấn an, sau đó dẫn theo Văn Thanh lên lầu.
Văn lão phu nhân được Văn Thanh đỡ ngồi xuống, biểu cảm tươi cười trên mặt bà thu lại, lúc này nhìn có mấy phần uy nghiêm.
"Thân phận chip của cô bé, cha mẹ cháu đã mang nó đi đã kiểm tra, đúng là cái thân phận chip mà chú út của cháu mang theo."
Văn Thanh cung kính đứng đấy: "Vậy bà nội đã làm giám định gen chưa?"
"Cái này... cái này thì chưa." Văn lão phu nhân hơi chần chờ: "Chúng ta đều mải vui mừng, không nghĩ nhiều như vậy."
Văn gia tìm người nhiều năm như thế, đột nhiên tìm được, còn chưa kịp đi làm.
Hơn nữa theo bọn họ nghĩ, vật quan trọng như thân phận chip, làm sao có thể rơi vào tay người khác.
Văn Thanh giọng điệu nghiêm túc: "Bà nội, lúc trước khi chú út ra đi, em gái còn chưa ra đời, thân phận chip chưa kích hoạt... Thời gian dài như vậy, không ai biết được đã có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng mà đứa bé kia, có thể nói ra được một chút chi tiết." Văn lão phu nhân nói: "Con bé là theo chân... cha của mẹ mình lớn lên, tên và tuổi tác của người kia, điểm đặc thù con bé đều nói được rất rõ ràng, sao có thể sai?"
Đây cũng là nguyên nhân Văn lão phu nhân tin tưởng.
Văn Thanh còn nhỏ, có lẽ không biết.
Nhưng bà biết!
"Bà nội, bà làm sao xác định, chuyện cô ta nói chính là chuyện của mình?"
"Vậy..." Văn lão phu nhân bị nói đến có chút dao động: "Vậy mang con bé đi làm giám định gen."
Ngừng một chút, Văn lão phu nhân lại nói: "Thanh Nhi, sao cháu lại có phản ứng lớn như thế?"
Văn Thanh trầm mặc một chút: "Cháu cho bà xem một người."
Văn Thanh mở một tấm hình ra trong không khí.
Ảnh chụp là chụp trong phòng đấu giá, trên lối đi màu trắng bạc, cô gái nghiêng người mà đứng, hơi quay đầu lại, đang nhìn về phía ống kính.
Xuyên qua ảnh chụp, giống như có thể đối mặt với cô.
Trông thấy đáy mắt mênh mông thiên địa của cô, lại gió êm sóng lặng, không dậy nổi nửa phần gợn sóng
Cho dù là một tấm hình, cũng có thể từ trên người cô gái, nhìn ra khí chất lạnh lẽo kia.
Đó là khí chất mà người thường không cách nào sánh được.