Không biết Ân nhị thiếu trông thấy cái gì, đột nhiên văng tục, người cũng chạy qua theo.
Sơ Tranh nhìn về hướng hắn chạy, Ân nhị thiếu dừng lại trước một đài cơ giáp ở trong góc, kéo người mặc quần áo lao động ở trước cơ giáp, cảm xúc kích động ồn ào.
Sơ Tranh nhìn về phía đài cơ giáp kia.
Đó là một đài cơ giáp toàn thân đen nhánh, lúc này không khởi động, an tĩnh đứng ở đó, giống như một con thú dữ lặng im.
Màn hình trước cơ giáp, đang phát hình ảnh của cơ giáp.
Đó là trong chiến hạm tuần hành trên vũ trụ, cơ giáp màu đen giống như đạp phá vũ trụ mà đến, nó đã từng là một thanh kiếm đứng sừng sững trên chiến trường.
Một thanh kiếm sắc bén khiến kẻ địch e ngại.
-
Ánh mắt Sơ Tranh quét đến Cảnh Lan đứng sau đám người.
Hắn ngồi ở trên bậc thang bên cạnh, ngửa đầu nhìn đài cơ giáp kia, thần sắc không nói nên lời là thê lương hay là khổ sở.
Một người một máy, trầm mặc đối lập, riêng mình tịch liêu.
Ân nhị thiếu huyên náo ra động tĩnh lớn, hấp dẫn không ít ánh mắt người tới.
"Đây không phải là Trụ Tuyệt sao?"
"Bộ cơ giáp Cảnh Lan từng điều khiển kia à?"
"Hình như là thế đấy."
Bởi vì đài cơ giáp này đặt trong góc, khuất sau đám cơ giáp xinh đẹp dễ nhìn thấy kia, ngược lại có chút không làm người khác chú ý.
Nhưng bây giờ mọi người chú ý đến, lập tức có người nhận ra.
"Sao lại bị để ở chỗ này rồi? Đây là muốn công khai bán?"
"Cảnh gia làm vậy cũng quá không tử tế rồi..."
"Sao Cảnh gia không để lại cho mình dùng?"
"Để cho mình dùng? Dám dùng sao? Cảnh Lan đã bị trục xuất khỏi gia môn Cảnh gia, hắn cũng không có tinh thần lực, nếu như Cảnh gia còn giữ nó, đây không phải là để người ta trông thấy nó một lần, liền nhớ đến chuyện của Cảnh Lan, bị ngón tay người ta đâm vào cột sống sao?"
"Cũng đúng..."
Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện.
Không biết Ân nhị thiếu tranh luận với đối phương cái gì, tức giận đến giơ chân, chỉ vào đối phương mắng to hai câu.
Ân nhị thiếu ồn ào xong, tức giận đến khuôn mặt liên tục phồng lên.
Có lẽ hắn nhìn thấy Cảnh Lan, vội vàng chạy tới.
"Cậu đồng ý?"
Cảnh Lan đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ quần áo: "Còn cần tôi đồng ý?"
Ân nhị thiếu tức giận mắng: "Cảnh gia cái đám lưu manh này! Trụ Tuyệt là của cậu, bọn họ dựa vào cái gì mà lấy ra bán!"
"Không quan trọng, dù sao tôi cũng không điều khiển được."
Khi hắn rời khỏi Cảnh gia, không mang theo gì cả.
Bao gồm cả đài cơ giáp mà hắn vất vả lắm mới có được, cùng hắn trưởng thành theo năm tháng.
Hắn ngược lại là muốn mang.
Nhưng đám người Cảnh gia kia biết hắn người không ra khỏi nhà, trên người không có đồng nào, còn gánh trên vai một khoản nợ, bọn họ lại ra giá cao.
Một phế nhân mất đi tinh thần lực, ngay cả cơ giáp cũng không thể khởi động được, sao có thể cướp lại nó từ trong tay bọn họ chứ.
"Sao cậu không sốt ruột chút nào thế." Ân nhị thiếu là hoàng đế không vội thái giám gấp, tức giận trừng Cảnh Lan: "Đây là cơ giáp vẫn luôn đi theo cậu, tìm bọn họ lý luận đi! Lúc trước khi cậu mang đến vinh quang cho bọn họ, bọn họ xem cậu như tổ tông mà cung phụng, bây giờ lại làm thế với cậu, tôi mẹ nó cũng không nhìn được!"
Lông mi Cảnh Lan cụp xuống, Trụ Tuyệt chậm rãi biến mất trong tầm mắt hắn: "Nó có thể tìm được chủ nhân tốt hơn, rất tốt."
Cảnh Lan quay người rời đi.
Đi không lưu luyến chút nào.
Nhưng chỉ có chính hắn biết, lúc này hắn khó chịu đến cỡ nào.
Quá khứ của hắn.
Vinh quang của hắn.
Hết thảy tất cả, đều kết thúc.
-
Ân nhị thiếu gọi hắn không được, tức giận đến dậm chân.
Sơ Tranh cầm đồ vật trở về, thấy một mình Ân nhị thiếu ở bên kia chờ Trụ Tuyệt, giống như Trụ Tuyệt phản bội Cảnh Lan vậy.
"Cảnh Lan đâu?"
"Đi rồi." Ánh mắt Ân nhị thiếu liếc qua quét đến đồ vật trong tay Sơ Tranh, đó là tư liệu đăng ký mua cơ giáp, sau khi điền vào mới có thể tham gia đấu giá cơ giáp.
Con ngươi Ân nhị thiếu quay tròn chuyển hai vòng: "Cô muốn mua cơ giáp? Mua cái nào?"
Ân nhị thiếu cảm thấy thổ hào nhất định sẽ mua những cái thật đẹp kia, hắn phải lừa gạt thổ hào một chút.
Mấy đài cơ giáp ở đây, giá cả tuyệt đối là trăm triệu trở lên.
Ân nhị thiếu gần đây bị lão cha nhà mình chưởng khống đại quyền kinh tế, không mua nổi.
Nhưng nếu như nó nằm trong tay huynh đệ, thì về sau có tiền hắn có thể mua về cho Cảnh Lan!
Cho dù không mua lại được, cũng tốt hơn rơi vào tay người khác.
Huynh đệ ruột!
Đây tuyệt đối là huynh đệ ruột!
Sơ Tranh hất cằm về phía đài cơ giáp màu đen cách đó không xa.
Ân nhị thiếu sửng sốt một chút, một lát sau vỗ đùi: "Ánh mắt thổ hào rất tốt nha!! Cô mua không có hại mua không mắc mưu!!"
Thiếu gia ăn chơi trác táng vừa kinh sợ vừa mừng nhảy chân, Sơ Tranh bị giật mình, vất vả lắm mới kéo căng gương mặt nhỏ.
Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, thuận tiện mua về cho thẻ người tốt thôi mà.
-
Sơ Tranh điền xong tư liệu, Ân nhị thiếu sợ cô đổi ý, hấp tấp lợi dụng chức quyền của thiếu gia ăn chơi trác táng, đi xử lý thủ tục thay cô.
Sơ Tranh vốn muốn đi tìm Cảnh Lan, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tạ Uyển Uyển.
Tạ Uyển Uyển đi bên cạnh một bà lão, cạnh đó còn có một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, bầu không khí nhìn qua rất hòa hợp.
Bọn họ đang dừng lại trước một đài cơ giáp, không biết người phụ nữ nói cái gì, chọc cho Tạ Uyển Uyển cười ngượng ngùng.
Tạ Uyển Uyển còn rất lợi hại.
Đây là đánh vào nội bộ Văn gia rồi?
Văn lão phu nhân hơi mệt, nhìn Tạ Uyển Uyển rõ ràng còn muốn xem một chút: "Con cùng Uyển Uyển xem đi, mẹ qua bên kia ngồi một chút."
Mẹ Văn đáp tiếng: "Mẹ, mẹ chậm một chút."
Văn lão phu nhân thân thể cứng rắn, khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ tự đi xem đi.
Bà đi theo hàng bậc thang kia, chậm rãi đi lên.
Từ rất xa trông thấy có một cô gái đứng trên bậc thang, đang mặt không cảm xúc nhìn về phía bên này.
Mặc dù Văn lão phu nhân chỉ nhìn thấy tấm ảnh chụp kia một lần, nhưng bà nhìn một chút liền nhận ra.
Đây chính là cô bé mà Văn Thanh nói.
Đáy lòng Văn lão phu nhân trở nên kích động, quên hết lời Văn Thanh căn dặn, trực tiếp đi tới: "Cháu là Sơ Tranh phải không?"
Sơ Tranh không nghĩ tới Văn lão phu nhân lại đột nhiên đi tới, ba giây sau mới "ừ" một tiếng.
"Giống... Thật giống..."
Trong mắt Văn lão phu nhân phảng phất như có ánh sáng, làm cách nào cũng không ép được kích động trong lòng, ngón tay cũng đang run rẩy.
So với trong tấm ảnh càng giống hơn.
Khó trách Văn Thanh lại nói như vậy.
"Giống gì?"
"Giống cha cháu." Văn lão phu nhân thốt ra, nói xong có chút hối hận, sợ hù dọa cô: "Bà không phải, cái kia... Văn Thanh có đi tìm cháu không? Có nói với gì cháu không? Bà... bà là..."
Văn lão phu nhân nói năng có chút lộn xộn, nói đến không phân biệt rõ được.
Văn Thanh đi tìm cô mấy lần, nhưng cô đều không gặp.
Đầu tiên là ra cổng trường rất phiền phức.
Thứ hai là Văn Thanh nói một đống lời nhảm nhí.
Nhưng mà xem ra, Văn lão phu nhân cũng biết...
Vậy sao Tạ Uyển Uyển còn đi cùng bọn họ?
"Thổ hào, làm xong rồi." Ân nhị thiếu bưng đồ vật tới: "Chỉ chờ ba ngày sau đấu giá, bà nội Văn?"
Ân nhị thiếu có chút đần độn nhìn bà lão trước mặt, lại nhìn thổ hào.
Hai người này... Tám cây gậy tre cũng đánh không tới, sao lại đứng chung nói chuyện với nhau.
Khi Ân nhị thiếu tới, Văn lão phu nhân đã bình tĩnh hơn nhiều: "Ân nhị à, sao cháu lại ở chỗ này?"
"..."
Ân nhị thiếu đối với cái tên Ân nhị này rất mâu thuẫn.
Đã từng biểu thị bất mãn mãnh liệt, nhưng những người này chỉ nhớ kỹ hắn là lão Nhị Ân gia, trái một cái Ân nhị, phải một cái Ân nhị...