Sau khi ngồi xuống, Ân nhị thiếu xoa xoa tay: "Cái kia, thổ hào, nếu cô thật sự mua được, cô có thể trao tay bán Trụ Tuyệt cho tôi không? Bây giờ trong tay tôi không có tiền, chờ tôi góp đủ tiền, tôi lập tức đi chuộc nó!"
"Không được."
"Vì sao, cô lại không có tinh thần lực, cô giữ lại vô dụng nha."
"Tôi tặng Cảnh Lan."
"..."
Câu nói kia của Sơ Tranh nói đến quá đương nhiên.
Làm Ân nhị thiếu cảm thấy mình xuất hiện ảo giác nghe nhầm.
Tặng... tặng Cảnh Lan?
Những ngẫm lại cô cũng không chớp mắt chút nào, liền tặng Vân Văn tinh trị giá 100 triệu cho mình... Giống như cũng không phải là không được.
"Thổ hào, cô và Cảnh Lan..." Quan hệ thế nào?
Sơ Tranh không xác định được vị trí lắm, nhưng không trở ngại kết quả cô muốn.
Cho nên...
"Hắn chỉ có thể là của tôi."
Ân nhị thiếu ngồi mày mò lý giải câu nói này một phen: "Cô thích hắn?"
"Ừ."
Ân nhị thiếu đột nhiên không nói nữa, toàn bộ hành trình đều có chút trầm mặc, tận đến khi Trụ Tuyệt bắt đầu đưa ra đấu giá, hắn mới hơi khẩn trương lên.
Chính như Ân nhị thiếu nói, Trụ Tuyệt vừa ra trận, một đám người liền bắt đầu đấu giá.
Ân nhị thiếu nhìn Sơ Tranh khí định thần nhàn bên cạnh một chút, chẳng biết tại sao, ngược lại cũng thả lỏng ra.
Sơ Tranh đợi đến cuối cùng người ít, mới bắt đầu đấu giá.
Chờ cái giá cuối cùng được đưa ra, Ân nhị thiếu lau lau mồ hôi lạnh.
Cuối cùng cũng mua được.
Sơ Tranh đi làm thủ tục, Ân nhị thiếu nhắm mắt theo đuôi cô, dường như có chuyện muốn nói, nhưng đến tận khi Sơ Tranh rời đi, hắn cũng không nói ra chữ nào.
-
Hôm sau.
Hội triển lãm cơ giáp trước sau đưa tới hai đài cơ giáp, đặt ở trong thao trường rộng lớn, các học sinh dồn dập vây xem.
Một đài là Trụ Tuyệt.
Cơ giáp mà học viện Đế Quốc nghe nhiều đến thuộc.
"Trời, thật sự là Trụ Tuyệt! Hôm qua tôi nghe nói, giá sau cùng là là 1.3 tỷ!"
Chuyện này đã truyền khắp trên tinh võng.
Trụ Tuyệt là cơ giáp định chế, giá tiền chân thực là bao nhiêu kỳ thật cũng không có giá cả chính xác.
Nhưng hiện tại giá sau cùng, tuyệt đối là giá cao nhất trong cơ giáp.
"Cảnh Lan Trụ Tuyệt..."
"Ôi, vì sao lại đưa tới trường học?"
"Thầy Cảnh Lan mua sao?"
"Không có khả năng, tôi nghe nói hắn không có tiền."
Có người âm u phỏng đoán: "Không phải là người mau xuống kia, đưa tới trường học, để chế giễu thầy Cảnh Lan một phen chứ?"
Những học sinh này gọi là thầy Cảnh Lan, nhưng trong giọng cũng không thấy bao nhiêu tôn kính.
Bọn họ đối với chuyện Cảnh Lan ở học viện, ý kiến khá lớn.
Một người ở trên chiến trường không để ý đến sống chết của người khác, để mọi người đi chịu chết, không xứng ở đây.
Nhưng quyền hạn của hiệu trưởng ở học viện Đế Quốc rất lớn, ý kiến của bọn họ cũng chỉ có thể là ý kiến.
Khi Cảnh Lan nhận được tin tức, toàn bộ cơ giáp đã hoàn toàn được tháo xuống, yên lặng ngừng trên bãi tập.
Hắn đứng ở trên lầu cũng có thể trông thấy.
Cảnh Lan uống chút rượu, lúc này cảm thấy có chút bực bội, có một cỗ hỏa khí không ngừng bốc lên.
Ở sâu trong nội tâm muốn hủy diệt thứ gì đó.
Hủy diệt cái gì Cảnh Lan cũng không biết.
Tay hắn nắm lấy song cửa sổ, đã nổi gân xanh, khí áp toàn thân cực thấp.
Sơ Tranh đứng ở nơi cách hắn một mét, dưới chân là một khối kim loại chậm rãi lăn đi.
Cảnh Lan vội vàng thay đổi vị trí ánh mắt, thanh âm khàn khàn: "Cô tới làm gì?"
Giọng điệu rất là bất thiện.
Sơ Tranh tiến lên.
"Đừng tới đây, cút!"
Sơ Tranh không ngừng lại.
Cảnh Lan quát lên không hề có tác dụng, hắn đứng bên cửa sổ, cũng không có chỗ trốn.
Sơ Tranh vòng qua bên hông hắn, thân thể nữ sinh dán tới, làm thân thể Cảnh Lan hơi cứng đờ.
Một giây sau, hắn cảm giác được rất không thích ứng, giống như địa bàn của mình, đột nhiên bị những thứ khác xâm nhập vào.
Theo bản năng muốn tránh ra, cổ tay lại mát lạnh.
Vòng tay màu đen dán lên cổ tay hắn.
Ánh mắt Cảnh Lan quét qua, bỗng dưng cứng đờ tại chỗ.
Đây là vòng tay hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa, cùng một thể với Trụ Tuyệt...
Sau khi toà án quân sự phán án, cái vòng tay này không còn ở chỗ hắn nữa.
Hắn đã... rất lâu chưa gặp lại nó.
Cánh tay nữ sinh đặt ở bên hông hắn, chậm rãi ôm chặt, thanh âm của cô truyền tới: "Không đi xuống xem một chút?"
"Cô... mua lại nó rồi?"
Cảnh Lan giống như không biết nên nói thế nào, từng chữ đều nói đến cực chậm, phát âm còn không chuẩn lắm.
"Ừ." Nữ sinh ôm hắn, chậm rãi nói: "Nó là đồ của anh."
Giọng điệu chắc chắn lại tự nhiên.
Tựa như đang nói đó là đồ của anh, cho nên nó chính là của anh.
"Tặng..."
Cảnh Lan cảm thấy những lời này đều là nói nhảm.
Cô đã đeo vòng tay khởi động lên cổ tay hắn.
Chuyện rõ ràng như vậy, còn cần nói sao?
Đáy lòng Cảnh Lan rung động, không nói rõ được cũng không tả rõ được cảm xúc xông tới, có chút chua xót, có chút khó chịu.
Hình ảnh bọn họ ở chung trước đó, tự dưng xông ra.
Khi ở trên phi hành khí, cô kéo tay mình.
Ở trên cầu thang kia, cô và mình một trước một sau rời xa hiện trường án mạng.
Ở đây, cô ngồi bên cạnh mình, nghe mình giảng bài.
Ở ký túc xá, cô đưa bữa sáng cho mình...
Mỗi một hình ảnh, đột nhiên trở nên rất mới mẻ sinh động.
Cảnh Lan giơ tay, đẩy tay Sơ Tranh ra.
Sơ Tranh thuận thế buông hắn ra, khẽ nghiêng sang bên cạnh, ngón tay lại khoác lên cánh tay đang đặt trên bệ cửa sổ của hắn.
Cảnh Lan: "..."
Cảnh Lan cho là cô không cẩn thận, nhưng một giây sau cô liền nắm lấy.
Cảnh Lan không thể lừa gạt mình rằng cô không cẩn thận nữa.
"Em muốn thế nào?"
"Tặng anh một món đồ chơi nhỏ mà thôi, không muốn thế nào cả."
Trụ • đồ chơi nhỏ • Tuyệt: "..."
Cảnh Lan nhìn đồ chơi nhỏ bị học sinh vây quanh một chút, trầm mặc hồi lâu: "Cái bên cạnh cũng là em tặng?"
Sơ Tranh: "??"
Sơ Tranh nhìn về phía thao trường bên kia.
Bên cạnh Trụ Tuyệt đen nhánh, là một đài cơ giáp màu trắng bạc đứng đấy, so với Trụ Tuyệt tinh tế hơn không ít, màu sắc lại là hai thái cực, đứng ở bên cạnh, tựa hồ rất xứng đôi.
Mua một tặng một?
Đương nhiên cái này là không thể nào.
"Không phải." Sơ Tranh lắc đầu.
-
Trụ Tuyệt là ai đưa tới thì không biết, nhưng bộ cơ giáp thứ hai là Văn gia đưa tới.
Tạ Uyển Uyển nghe thấy tin tức này, lập tức đuổi tới bãi tập.
Con ngươi cô ta hơi tỏa sáng, đây chính là bộ cơ giáp cô ta nhìn trúng kia.
Lúc ấy cô ta trông thấy giá cả, đáy lòng không có bao nhiêu hi vọng.
Không nghĩ tới, hôm nay lại trông ở chỗ này thấy.
Đáy lòng Tạ Uyển Uyển ẩn ẩn kích động.
"Uyển Uyển, Văn gia đưa tới, không phải cậu vừa về Văn gia sao? Có phải là tặng cho cậu không?"
Đồng bạn bên cạnh Tạ Uyển Uyển tò mò hỏi.
"Cái gì mà vừa về Văn gia?" Lập tức có người truy vấn.
"Cậu đừng nói lung tung." Tạ Uyển Uyển vội vàng ngăn cản đồng bạn, dường như không muốn để người ta biết.
Đồng bạn kia lại dùng dăm ba câu phun ra hết câu chuyện.
Văn gia vẫn không có động tĩnh, Tạ Uyển Uyển tự nhiên không dám truyền ra bên ngoài.
Người nói chuyện chính là bạn cùng phòng của cô ta, lần trước cô ta không cẩn thận trông thấy tin nhắn của mình, phát hiện chuyện này.
Nhưng cái không cẩn thận này...
Chính là Tạ Uyển Uyển cố ý.
"Cái này có gì mà phải giấu diếm, đây là chuyện tốt." Cùng phòng nói: "Không phải cậu vẫn muốn tìm người nhà của cậu sao? Bây giờ tìm được, có cái gì mà không thể nói."
Người bên cạnh Tạ Uyển Uyển dồn dập phụ họa.
"Hóa ra Uyển Uyển là người của Văn gia, khó trách thiên phú tốt như vậy."
"Đúng thế đúng thế."
"Cho nên cơ giáp này chính là tặng cho Uyển Uyển?"