"Ôi." Phu nhân Lư Ái Linh quan sát trên dưới Sơ Tranh một lần, ánh mắt liếc qua quét đến Úc Giản bên cạnh.
Úc Giản thấy thế, lúc này mới lên tiếng: "Ban đêm đừng tiếp tục chạy loạn, người nhà bệnh nhân trông coi kỹ một chút."
"Ngài là?"
"Úc Giản, bác sĩ chủ trị của cô ấy."
Chuyện Sơ Tranh đổi bác sĩ chủ trị, bệnh viện chắc chắn sẽ thông báo cho người nhà bệnh nhân, phu nhân Lư Ái Linh cũng từng nghe về Úc Giản, mặc dù tuổi trẻ, nhưng quả thật rất có bản lĩnh.
Phu nhân Lư Ái Linh vẻ mặt áy náy: "Làm phiền ngài."
Con gái của mình hơn nửa đêm đi ra ngoài, còn bị bác sĩ chủ trị bắt được... Nhưng mà giờ này, vị bác sĩ này còn chưa tan tầm sao?
Úc Giản vốn đã sớm tan tầm.
Chỉ là hắn đúng lúc nhận được một ca phẫu thuật, sau đó liền bận bịu đến bây giờ. Làm xong phẫu thuật, vừa vào phòng làm việc, đã nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế, đủ kiểu nhàm chán chơi điện thoại.
Úc Giản không mặn không nhạt gật đầu, trực tiếp ấn nút thang máy rời đi.
Lư Ái Linh và Mật Thừa Minh dẫn Sơ Tranh trở về phòng bệnh, bởi vì thời gian quá muộn, hai người cũng không nhắc đến chuyện video, chỉ bảo cô tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau Mật Thừa Minh đi tìm Úc Giản hỏi thăm tình hình của Sơ Tranh, Lư Ái Linh mới nói với cô chuyện về Hàn Tĩnh.
Biểu hiện của Sơ Tranh đối với chuyện này phi thường bình tĩnh, làm Lư Ái Linh từ cẩn thận từng li từng tí trở nên to gan hơn một chút.
Bà không nghĩ tới Mục Khả Khả và Hàn Tĩnh có thể làm được chuyện như vậy, bà thậm chí cũng không thể tưởng tượng, nếu như khi con gái mình trông thấy một màn kia, đột nhiên phát bệnh, sẽ là tình huống như thế nào.
Hàn Tĩnh người này bọn họ cũng từng khảo sát qua nhiều phương diện, cảm thấy là một chàng trai đáng tin.
Mục Khả Khả thì càng không cần phải nói, lúc trước để cô ta tới chăm sóc Tiểu Sơ, đầu tiên là nể tình thân thích.
Tăng thêm Mục Khả Khả xác thực tay chân chịu khó, tuổi tác cũng tương tự như con gái bọn họ, sẽ có tiếng nói chung.
Không nghĩ tới...
Phu nhân Lư Ái Linh không lộ ra tâm trạng gì trước mặt Sơ Tranh, sau khi nói xong, rất tự nhiên chuyển đề tài sang những vấn đề khác.
Mật Thừa Minh và Úc Giản cũng nói xong rồi.
"Bác sĩ Úc nói chỉ cần con không bị chấn kinh, hoặc là vận động dữ dội, thì tạm thời sẽ không có vấn đề gì, hai ngày này có thể xuất viện."
"Không sao, ở thêm hai ngày nữa đi." Phu nhân Lư Ái Linh cướp lời nói.
Mật Thừa Minh không hiểu nhìn vợ mình một chút, nhưng vợ nói rất đúng, cũng không nói thêm gì nữa.
-
Mục Khả Khả căn bản không nghĩ tới mình tự lấy đá tảng đập chân mình, bị Lư Ái Linh mắng cho ngập đầu, còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Hàn Tĩnh thì càng không cần phải nói, chẳng những bị mắng, còn bị đánh.
Chờ giải quyết xong những chuyện này, hai vợ chồng mới làm thủ tục xuất viện cho Sơ Tranh.
Úc Giản không để chuyện này trong lòng, ai biết sau khi bọn họ rời đi, bác sĩ Hầu bưng không ít thứ đến.
"Bác sĩ Úc."
Úc Giản đang định ra ngoài, thấy bác sĩ Hầu cầm nhiều đồ như vậy, hơi nhíu mày: "Chỗ của tôi không phải nơi cho anh ăn cơm."
"Cái gì chứ, đây là bệnh nhân tặng."
Ánh mắt Úc Giản rơi trên cái logo quen thuộc kia, cái logo này ngày nào cũng sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của hắn, hắn tìm bệnh viện kiểm tra giám sát, là nhân viên của nhà hàng này đưa đến.
Bởi vì lần nào cũng chọn thời điểm hắn không ở đây, dẫn đến hắn vẫn không bắt được người.
Lúc này đột nhiên nghe bác sĩ Hầu nói một câu như vậy, Úc Giản theo bản năng hỏi một câu: "Bệnh nhân?"
"Đúng thế, chính là người lúc trước chỉ tên điểm họ muốn cậu ấy, Mật Sơ Tranh!" Bác sĩ Hầu để đồ lên bàn: "Không phải hôm nay cô ấy xuất viện sao, người trong ban chúng ta đều có phần, nhà tư bản chính là làm người ta đố kỵ!"
Úc Giản: "..."
Bác sĩ Hầu vừa buông xuống, lại muốn kéo về: "Cậu không ăn đúng không? Cậu không ăn vậy tôi lấy đi..."
Úc Giản mở cửa: "Bác sĩ Hầu, vừa rồi có người tìm anh."
"Ôi, thật sao?" Bác sĩ Hầu lo lắng là bệnh nhân tìm, không quản chuyện giành đồ ăn từ trong tay Úc Giản nữa, lập tức chạy ra ngoài: "Lát nữa tôi lại đến, cậu không ăn thì đừng ném, giữ cho tôi."
Úc Giản đóng cửa lại, hắn nhíu mày nhìn đồ trên bàn, cuối cùng không động vào, nhưng cũng không giữ lại cho bác sĩ Hầu.
-
Sơ Tranh về đến nhà, đồ đạc của Mục Khả Khả và Hàn Tĩnh đều không thấy, có lẽ đã được hai vị Lư Ái Linh và Mật Thừa Minh xử lý xong xuôi.
Sơ Tranh đặt đồ của mình vào phòng dành cho khách vẫn luôn không có người ở.
Phu nhân Lư Ái Linh có chút kỳ quái: "Tiểu Sơ, sao lại ngủ ở đây?"
Sơ Tranh nhìn sang gian phòng bên kia một chút.
Dường như Lư Ái Linh nhớ tới cái gì đó: "Ôi, cái kia, lão Mật."
Mật Thừa Minh nhô cái đầu ra.
Lư Ái Linh lập tức phân phó Mật Thừa Minh ném hết đồ đạc trong phòng kia đi, bận bịu một trận, hai người đều mệt đến ngất ngư.
Hai người ngồi phịch xuống ghế sofa, Lư Ái Linh nghiêng đầu nhìn Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, chờ sáng mai mẹ sẽ tìm người đến chăm sóc con."
"Không cần, tự con có thể." Sơ Tranh muốn cự tuyệt.
"Vậy không được, một mình con chúng ta làm sao yên tâm." Mật Thừa Minh vẻ mặt nghiêm túc: "Con ở nhà một mình tuyệt đối không được."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh xem chừng mình không lay chuyển được hai vị này, dứt khoát không nói, mặc cho bọn họ an bài.
Phu nhân Lư Ái Linh quả nhiên rất nhanh tìm về một dì, mặt mũi hiền lành, nhìn là biết rất hiền hòa.
Dì này trước kia từng chăm sóc người bị bệnh tim, người bệnh tim cần phải chú ý những gì bà ấy đều rõ ràng, phu nhân Lư Ái Linh chỉ thiếu điều tra hết mười tám đời tổ tông nhà người ta nữa thôi.
Hai ngày nay Lư Ái Linh đều cẩn thận chăm sóc cô, giống như sợ cô nghĩ quẩn vậy.
Nhưng mà biểu hiện của Sơ Tranh bình tĩnh cực kỳ, phu nhân Lư Ái Linh không những không thoải mái, mà ngược lại có chút lo lắng, lặng lẽ meo meo quan sát mấy ngày, lại không phát hiện vấn đề.
"Lão Mật, anh nói xem, tình huống của con gái nhà chúng ta là thế nào đây?"
"Không phải rất tốt sao?"
"Cái gì mà rất tốt, thất tình đó!" Lư Ái Linh trợn mắt trừng một cái: "Anh thất tình có bộ dạng này à?"
Mật Thừa Minh: "Anh chưa từng thất tình."
Lư Ái Linh: "..."
Lư Ái Linh gõ Mật Thừa Minh không đứng đắn một cái, ngược lại lại nghiêm túc lên: "Biểu hiện của con bé bình tĩnh quá mức? Trên mạng không phải có câu nói không thoát khỏi im lặng thì sẽ chết đi trong im lặng sao, anh nói con gái chúng ta thuộc loại nào?"
Mật Thừa Minh: "Anh thấy con gái thật sự rất tốt." Ăn ngon uống ngon, làm gì có dáng vẻ thất tình? Mặc dù thái độ lạnh hơn trước kia không ít, nhưng tình huống thân thể tốt hơn trước kia nhiều!
Đây không phải rất tốt sao?
Lư Ái Linh: "Anh nhìn ai cũng rất tốt!"
Mật Thừa Minh: "..."
"Em thấy con bé có chút gì đó là lạ, anh xin nghỉ luôn cả kỳ nghỉ đông đi, chúng ta ở nhà thêm một thời gian ngắn." Phu nhân Lư Ái Linh lo lắng.
"Ồ, được."
Mật Thừa Minh tuân theo nguyên tắc hết thảy đều nghe lời vợ.
"Mục Khả Khả kia, lúc trước em thấy cô ta khá tốt, nghĩ đến cô ta lại là thân thích phương xa. Ai mà ngờ được có thể làm ra ngoại chuyện này, em nói đàn ông các anh không phải thứ tốt..."
Mật Thừa Minh: "..." Nằm không cũng trúng đạn.
"Lúc trước em không nên đồng ý cho hai đứa nó yêu nhau, đây đều là chuyện gì vậy chứ, may mà Tiểu Sơ nhà chúng ta không xảy ra chuyện gì."
"Sao anh không nói chuyện?"
"Những người đàn ông như các anh, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới."
Mật Thừa Minh một mặt em nói gì cũng đúng, thỉnh thoảng đáp lời một tiếng, nghe đến đó, cuối cùng ông không nhịn được phản bác một câu: "Em đừng dùng một cây gậy tre đánh chết cả đám người mà."